Theo dấu tội phạm chương 25
Chương 25: Anh trai
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
Cửa hàng tiện lợi.
Giống như mọi ngày,mấy vị khách đi qua lại trước quầy lấy đồ dùng cần thiết rồi đến quầy thu ngân tính tiền. Ngay góc tường có camera quay rất rõ cảnh vật trong tiệm hiện lên máy tính , nhân viên vừa liết mắt theo dõi phong ngừa hàng hóa bị mất trộm, bản thân phải móc tiền túi ra trả.
Bện cạnh Tủ lạnh, có một đôi mẹ con đang đứng đứa con đang nhìn chăm chú vào những chiếc bánh tiramisu nhỏ xinh bên trong, mùi thơm bơ sữa phản phát như chui ra từ vỏ hòa lẫn vào không khí, làm người khác thèm chảy cả nước miếng.
"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh ngọt”.
"Được, hôm nay rất ngoan , nhưng mà chỉ có thể chọn một cái mà thôi”.
"Ye!"
Đứa nhỏ nằm nhoài trên kính, nghiêm túc chọn lựa tỉ mỉ, thật vất vả mới chọn xong hai bàn tay nhỏ xinh cẩn thận bê chiếc bánh chạy đến quầy thu ngân.
"Đừng chạy nhanh như vậy, rơi mất sẽ mất ăn đó”.trên mặt người mẹ mang theo nụ cười bất đắc dĩ đầy sủng nịnh.
Cách đó không xa, một cô bé tuổi còn khá nhỏ thẳng tắp nhìn bọn họ, hai mắt vô thần tụa như đang ngẫn người bộ dáng đầy ước ao.
Một giây sau, một bàn tay lớn che trên đỉnh đầu cô dùng sức đem mặt cô ấn vào lồng ngực của mình, tránh né camera đồng thời chữi nhỏ: “ Ngu xuẩn, chú ý một chút”.
Cô bé sửng sốt một chút, mới ngơ ngác gật đầu.
Nhân viên thu ngân ở Quầy thu tiền dư quang ánh mắt nhìn thấy cảnh này trong máy tính, trong lòng thầm than_ bây giờ máy đứa nhỏ thật là, trước mặt mọi người mà ôm nhau như vậy có thể nghiêm chỉnh mà mua dồ được không đây!?
"Mua cái bánh ngọt cho em, có muốn không?” Nam thanh niên tay đặt lên vai cô bé.
"Tại sao?" Co bé nhìn chằm chằm bánh ngọt.
"Em không muốn ăn sao?"
" Sinh nhật ai sao?"
"Không có. Muốn thì thì ăn”.
"... Nha."
Cuối cùng, hai người cầm bánh ngọt đi tới quầy thu tiền, nhân viên cửa hàng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mới phát hiện bọn họ tuổi tác đều rất nhỏ, cảm thấy vừa nãy bản thân nghĩ nhiều quá rồi, lắm miệng mà hỏi một câu: “ Các cậu là anh em sao?”
Cô bé cúi đầu không lên tiếng, bộ dáng rất sợ người lạ .
Thanh niên cầm tiền mặt, ừ một tiếng.
Nhân viên cửa hàng lại hỏi: "Là sinh nhật em gái sao? Mấy tuổi? Muốn mấy cây nến? Miến phí”
Thanh niên đem tiền ấn ở trên bàn, theo dõi hắn, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Rõ ràng nhìn nhỏ không ít so với mình, nhân viên của hàng lại bị ánh mắt cậu ta dọa sợ, máy điều hoà thổi vù vù tới sau lưng phát lạnh.
"Kia, kia... Thôi, " nhân viên cửa hàng cấp tốc đem cây nến thu hồi lại, không đếm thử tiền có đủ không, cười gượng nói; “ Cảm ơn quý khách, xin đi thong thả”.
Thanh niên nhấc lên túi nhựa, lôi kéo cô bé ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Dọc đường cô bé đều cuối đầu, không thấy rõ dung mạo.
Sau khi quay lại nơi ở, thanh niên đóng cửa lại. Trực tiếp đi vào nhà bếp, đem bánh ngọt để lên bàn vật phẩm còn lại nhét vào trong tủ.
Cô bé dừng một chút, chậm rì rì chuẩn bị đi đến phòng khách xem TV cùng thiếu niên ngồi trên ghế.
"Lại đây, cả hai đứa qua đây”
Trong không gian trầm mặt, Tv vẫn mỏ như trước chiếc ghế ở bàn ăn được đẩy ra, ma sát tạo nên âm thanh chói tai, chỉ có cô bé nghe lời mà ngồi xuống.
Thanh niên cầm trong tay con dao đã được rữa sạch nước dọc theo con dao chảy xuống từng giọt từng giọt nước chảy xuống bàn. Hắn ta nhìn thiếu niên đang chuyên tâm xem Tv như trước, không nhút nhít. Hắn ta bước về phía trước một bước lại đột nhiên nhìn lại cô bé đang ngồi đối diện.
Thanh niên nhìn chằm chằm cô, ngữ khí cũng không tính quá tốt rất lạnh nhạt, “ Vừa nãy sao lại ở trong tiệm mà nhìn chằm chằm người khác? Không phải anh bảo em ra khỏi cửa không được cách anh quá xa sao? Không được chạy loạn, không được phản ứng với người lạ sao?”
Ba điều không được liên tiếp nói ra, vô cùng chuyên chế.
Cô bé vò góc áo, kéo ra lại vò thành một cục cúi đầu không lên tiếng.
"Nói chuyện." Thanh niên ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn.
Cô bé nhỏ giọng nói: "... Muốn uống coca”.
"Em nghĩ anh ngu như em sao|?” Thanh niên nắm đao, thuần thục vung lên, lưỡi đao sắc bén chiếu ra tia lạnh lẽo. Hắn ta hơi híp mắt, trầm giọng “ Anh không thích nhất là bị lừa”.
Không khí ngưng trệ, nặng nề đè xuống, khiến người ta cảm thấy tức ngực hô hấp không nổi.
Cô bé xiết chặt góc áo tạo thành từng vệt nhwn nheo đầu ngón tay trắng bệch.
"Em muốn về nhà..."
Nhìn mẹ cọn người khác cùng nhau cô đột nhiên nghĩ ra bản thân hình như cũng có mẹ nhưng trong đầu một mành mơ hồ, giống như bị cái gì đó che đậy, lung ta lung tung.
Cô vừa nói ra khỏi miệng, thanh niên sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, xem thường hừ lạnh: "em biết nhà mình ở đâu sao? Em biết bản thân tên là gì không?”
Cô bé cau mày, làm sao cũng tìm ra được tin tức liên quan trong đầu, đáp không được.
Thanh niên lại rất hài lòng, cầm lấy dao, lưu loát mà bổ xuống, chia bánh ngọt thành ba phần, miếng có dâu tay đưa qua cô bé trước mặt, ôn hòa sủng nịnh mà nói “ Em gọi là Đào Thái,là em gái của anh anh sẽ luôn bảo vệ em. Đây là dâu tay em thích ăn nhất, nhanh ăn đi”.
Cô bé nhìn bánh ngọt, có chút mê man. Mùi bơ nông nặc làm cô như bị say xe cô mơ màng mà gật đầu.
"Tốt, chúc mừng ba anh em chúng ta”.Thanh niên đem bơ trên dao nhét vào miệng, sau đó vổ vổ tay gọi thiếu niên ở phong khách.
Cô bé không rõ: "Chúc mừng cái gì?"
Thanh niên cong môi, "Chúc mừng chúng ta ngày hôm nay an toàn trôi qua, chúng ta vẫn ở chổ cũ cùng nhau”.
Cô bé trầm mặc.
"Đào Tân, em mà không qua em có tin anh đập nát TV?”.Kêu nhiều lần cũng không thấy trả lời kiên nhẫn của thanh niên dẫn biến mất.
Mà thiếu niên không có sợ sẹt chút nào, đưa lưng về phía hắn nhìn chăm chú TV.
Thanh niên rốt cục không kiềm chế nổi lửa giận, đứng dậy mấy nhanh chân đi tới, đột nhiên nhổ xuống phích cắm. TV xèo một chút đen thui, sắc màu rực rỡ phút chốc biết mất.
Thiếu niên cứng đờ cả người , không phản ứng chút nào, ngơ ngác mà nhìn phía trước. Mà một giây sau, cậu đột nhiên hô to một tiếng: "A —— "
Âm thanh thê thảm sắc bén, phảng phất bị người khác cắm một dao trước ngực.
Cậu ôm đầu, khom người xuống thật sâu, nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng tuôn ra, đôi môi phát run.
Thanh niên nắm quyền, thập phần không kiên nhẫn hét về phía cậu: “ Khóc cái gì? Có cài gì hay mà khóc?”
Mà không thể phủ nhận, trạng thái của thiếu niên khá không được ổn, thường hay không duyên không cớ mà phát bệnh, quỳ trên mặt đất điên cuống đập đầu xuống đất, bộp bộp chiếc thảm mỏng manh cũng không có tác dụng gì, máu từ đầu chả ước cả thảm, nhing rất ghê rợn.
Nguyên bản Labrador đang nằm bên cạnh xem Tv đột nhiên giật mình, nhảy lên sàn nhà hướng về phía thanh niên sủa in ỏi, thanh âm vô cùng lo lắng.
"Đệt!" Thanh niên táo bạo mà mắng , tiến lên nắm lấy cánh tay của thiếu niên, cưỡng ép ngăn lại hành vi tự hại mình của cậu. Nhưng thiếu niên không bị khống chế hoàn toàn giảy dụa lung tung, tay nhiều lần đánh lên thanh niên trên người, há mồm dùng sức đánh lên trên người thanh niên cầm laays tay hắn, hàm răng cắn vào da thịt, ném ra mùi rỉ sét cùng không ngừng lại.
Thanh niên đau đến cau mày, nhưng cũng không tránh ra, mặc cho cậu cắn mãi cho đến khi cậu chậm rãi bình tĩnh lại. Thanh niên đột niên đẩy bờ vai cậu lão đão ngã lùi ra sau, khóe miệng còn lưu lại vết máu màu đỏ tươi nhìn qua giống như quỷ hút máu.
"Khôi phục bình thường chưa? Đi ăn bánh ngọt đi!” Thanh niên sắc mặt đen thui, kiên trì hầu như tiêu hao không còn ngồi dưới đất lấy khăn giấy tùy tiện chùi vét thương.
Thiếu niên cúi đầu nhìn sàn nhà, không nói lời nào.
Thanh niên nhìn cậu không nhúc nhích, đứng lên, dị thường buồn bực ngực kìm nén một luồng hừng hực lửa giận không chỗ phát tiết, đột nhiên một cước đạp phăng bàn trà, "Khỏi ăn nữa! Đều vứt vào sọt rác hết!”
Hắn ta bước nhanh vào phòng đòng sầm cửa lại, chấn động đến muwcsrun tường.
Labrador đi tới dường như an ủi mà liếm thiếu niên trên sàn nhà thấp giọng nghẹn ngào. Bầu không khí trong phòng ngày càng nặng nề khó chịu.
Không biết qua bao lâu.
Thanh niên nằm ngửa trên giường, hay tạy gập ở sau gáy, nhìn trần nhà tựa như suy nghĩ gì đó. Mà ở bên cạnh bàn cách đso không xa có dựng một cây gậy sắc thô to.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ hai lần.
Thanh niên máy móc quay đầu nhìn sang, đáy mắt như một mảnh nước đọng, tối om .
Cửa Lại gõ hai tiếng.
"Làm cái gì!"
Thanh niên không nhịn được lên tiếng, hồi lâu không nói chuyện uống nước tiếng nói có chút khàn khàn.
Người bên ngoài phòng không đáp, chính là kiên trì không ngừng mà gõ cửa, nếu người bên trong không mở thì cứ tiếp tục gõ đến khi trời sáng.
Thanh niên cắn răng, đột nhiên vươn mình ngồi dậy, vươn tay mở cửa.
Ngoài cửa, cô bé và thiếu niên sóng vai dứng cùng nhau, trên tay bưng dĩa bánh ngọt ý tứ rõ ràng như bất quá bọn họ chỉ nhìn thanh niên không lên tiếng.
Thanh niên đột nhiên cảm thấy rất vô vị, lại ngã đầu nằm xuống, không để ý hai người một ngốc một điên ngoài cửa.( thật chứ mặt dù biết là không đúng nhưng mà nhà ba người này cảm giác quá cute rồi, đọc mà dấu ! cứ hiện lên miết)
Có thể bởi vì đầu óc có vấn đề bọn họ bướn bỉnh hơn người thường cố chấp với một chuyện thì sẽ không nhìn sắc mặt người khác kiên trì tiêu sái đến bên giường đưa bánh ngọt về phía trước.
Cứ đứng ở đó như vậy, mở to hai đôi mắt đen nhìn chằm chằm thanh niên tựa như hai chú quỷ nhỏ ( không hiểu lắm khi tác giả dùng phép ẩn dụ như vầy)
Thanh niên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay lưng về phía họ mất kiên nhẫn nói: “ không ăn!”
Một lát sau, phía sau truyền đến âm thanh cạch cạnh va chạm.
Thanh niên quay đầu lại nhìn sang, hai đứa nhỏ nghe hắn bảo không ăn lại còn thật sự cầm nĩa ăn bánh ngọt bên giường hắn!
Thanh niên nhất thời tức cười, ngồi xuống, đưa tay ra,khí thế trưởng bối mười phần nói: “ Đem qua”
Hai người liếc hắn một cái, trên mặt không muốn nhưng vẫn kinh sợ kinh sợ đem bánh ngọt đưa qua
Thanh niên lấy tới, từng ngụm từng ngụm nghiến răng nghiến lợi ăn, miếnh bánh ngọt nho nhỏ rất nhanh ăn xong.
Cô bé và thiếu niên chụm đầu với nhau thì thầm cái gì đó.
Thanh niên liền hét: "Lén lén lút lút làm cái gì, có chuyện liền lớn tiếng nói ra!"
Cô bé nghe lời mà hô to: "Vượng! Tài! Nó!Không! ăn!Cơm! Nó! Rất! Đói bụng! Rồi!"
Thanh niên nhịn xuống trợn trắng mắt kích động, lỗ tai bị làm cho ong ong, "Các em không sẽ đem đồ ăn thừa rộn cho nó ăn chứ! Anh đã dạy các em!”
Thiếu niên: "Vượng Tài không muốn ăn đồ ăn thừa."
Thanh niên: "Em biết cái đếch gì!"
Thiếu niên thập phần nghiêm túc: "Nó nói với em."
Thanh niên đem dĩa nhựa đựng bánh vứt xuống đất, thuận miệng nói: "Không có tiền. em nói cho Vượng Tài, bảo nó tạm ăn một chút không ăn thì chết đói!”
Thiếu niên cùng cô bé nhăn chặt mày, đột nhiên nắm cuống họng, khom lưng nôn khan.
Thanh niên nghi ngờ: "Làm gì, ăn đau bụng ?" Theo bản năng cầm lấy hộp bánh ngọt xem ngày sản xuất.
Thiếu niên nói: "Em muốn ói ra bánh ngọt cho Vượng Tài ăn”.
"..."
Thanh niên một mặt phức tạp, mang theo mũ, tức giận nói: "Anh đi ra ngoài một chuyến, các em đem đồ ăn thừa xử lý, bé ngoan ở nhà, chờ anh trở về."
Đi được hai bước, cân nhắc đến bọn họ lần trước mở cửa trốn chạy ra ngoài, hắn lại dùng chìa khóa khóa trái cửa. Trước khi đi còn lấy mấy vật phẩm sắc nhọn trong phòng ném vào ngăn kéo khóa lại.
* Ghi chú: Vì sao chương này mình lại để xưng hộ hai đứa trẻ với nghi phạm là anh- em. Thứ nhất theo phân tích của Ứng Thâm thì nghi phạm lúc trước trải qua sự việc người thân yêu mất đi mà đau khổ, sau này gặp những đứa trẻ cùng tuổi với em mình thì không tự chủ được nhận làm em, che chỏ và bảo hộ. Đồng thời hai đứa trẻ đi theo người anh bất đắc dĩ này cũng không bị ức hiếp, và họ cũng nghĩ hắn là trưởng bối của mình. Nên mình thấy ngôi anh - em là hợp nhất. Mặt dù trong một hoàn cảnh tăm tối, hai đứa trẻ sống cùng nghi phạm nhưng cũng có một khía cạnh khác rất dễ thương.
Trong truyện hầu hết ngôi xưng hô theo nhân vật dựa theo tuổi tác , hành vi. Nghi phạm sẽ dùng từ như hắn, gã, cô ta... nếu phần phía sau bị sai mình sẽ quay lại để sửa. vì bộ này mình vừa đọc vừa dịch, không biết kết thúc cũng chả biết quá trình. có gì cứ đóng góp ý kiến ha.
Nhận xét
Đăng nhận xét