Theo dấu tội phạm chương 18
Chương 18: Ký ức
Người dịch : Khởi đầu
"Ừm."
Ký ức chủ yếu chia làm hai loại, một loại là ký ức hiện ra bên ngoài , dưới sự khống chế của ý thức, kinh nghiệm quá khứ sản sinh ra ảnh hưởng đối với nghề nghiệp hiện tại, được gọi là ý thức được khống chế, một loại khác là ý thức được ẩn giấu, trong tâm lí học dưới điều kiện muốn nhớ lại những điều bản thân đã trải qua, sẽ tự động mà sản sinh ra một hình tượng trong điều kiện vô thức, gọi là kí ức vô thức tự động.
Bác sĩ Trâu nói: " Hệ thống kí ức con người vô cùng phức tạp, là một quá trình không ngừng viết rồi lại xóa đi, theo thời gian biến hóa mà không ngừng gia tăng bộ nhớ, làm cho kí ức dễ bị sai sót, Hơn nữa nếu trải qua trạng thái kích động cảm xúc mạnh, thì đại não sẽ bảo vệ bản thân mà đem đoạn kí ức đó ẩn giấu ở nơi nào đó, cũng như bình thường hay nói đó là bộ não chấn thương dẫn đến mất trí nhớ. Mọi người sợ điều gì đó không phải không có lí do, là do một đoạn nào đó trong quá khứ xảy ra tạo thành một phần kí ức ẩn giấu, khi động vào thân thể tự động sẽ có phản ứng bản năng.”
Ứng Thâm yên tĩnh nghe, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
"Ví dụ như một người sợ chó, hắn nhìn thấy chó sẽ phát run, nhưng thật ra là hắn khi còn bé bị chó cắn qua. Nhưng mà kí ức con người không phải là bức ảnh hoàn thiện mà là cần có ý thức không ngừng phục hồi, ghép các mảnh lại với nhau, mới có thể biến thành một câu chuyện hoàn chỉnh, kí ức vui vẻ, làm cho người khác không nhịn được mà hồi tưởng, kéo dài niềm vui. Nhưng kí ức không vui lại theo bản năng lẫn tránh, dần dần quên đi biến thành kí ức ẩn giấu. Sau này lớn lên, nhìn thấy chó thì kí ức từng bị chó cắn sẽ ảnh hưỡng tới hiện tại, làm cho hắn sợ sệt phát run, nhưng hắn ta lại không biết tại sao sợ chó." bác sĩ Trâu đưa ví dụ, êm tai nói, đôi mắt đen kịt thâm thúy chăm chú nhìn Ứng Thâm, "Em sợ nước cùng giống thế trong quá khứ có đoạn tiếp xúc với nước không tốt làm sản sinh ra phản ứng sợ nước”.
"Anh hi vọng em có thể thử một chút phương pháp khác." bác sĩ Trâu nói.
"Cái gì?"
"Em chỉ cần nằm xuống thân thể thả lỏng tự nhiên anh mở một ít nhạc dẫn dắt em nghĩ về nước, thử nghiệm một chút xem có nhớ tý gì không?”
Ứng Thâm nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút không đồng ý, suy tư một lát sau, vẫn gật đầu, đi tới một bên nằm xuống ghế sô pha dài bên cạnh. Bác sĩ Trâu mở một bài nhạc nhẹ nhàng lưu động trong không gian, khiến người ta không khỏi thả lỏng phòng bị , muốn nghĩ ngơi một hồi. ( Bac sĩ họ Trâu nói thật thì chữ Trâu này không phải là con Trâu bên mình, nhưng khi dịch vẫn nhịn không được mà liên tưởng)
Trâu bác sĩ thanh âm ôn hòa vang lên, chậm rãi nói: "... Em đang nằm trên mặt nước đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành, có làn gió mang hương hoa thổi đến, thoãi mái vô cùng.Sau đó em cảm thấy bản thân chậm rãi chìm xuống, nước từng chút từng chút vây quanh, quần áo em ướt đẫm, tứ chi cảm giác rất nặng rất nặng, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, ngực khó chịu,em cật lực muốn hướng lên trên nhưng lại có gì đó trói lại, em giãy dụa không ngừng.”
Đi kèm sự miêu tả của anh Ứng Thâm nằm trên ghế sa lông chân mày nhíu chặt hơn biểu tình càng lúc càng khó chịu.
Bỗng nhiên, bác sĩTrâu âm thanh trở nên rất xa xôi, âm lượng nhỏ bé lại lỗ tai xuất hiện tiếng ong ong đầu trướng đến đau đớn, như có cái gì muốn xé một lỗ chui ra. Không biết từ nơi nào truyền tới âm thanh sắc bén ánh sáng chói mắt xuyên qua ngực và lỗ mũi cảm thấy vô cùng đau đớn, như bị cái gì lôi kéo kí lực cả người ngày càng nhỏ dần.
"Mày điên rồi sao? ! Mau thả nó ra!"
Một thanh âm xa lạ vội vàng hô lớn.
Ứng Thâm đột nhiên mở mắt ra, trán chảy xuống từng dòng mồ hôi dùng sức hô hấp, miệng há lớn hút từng ngụm dượng khí .
bác sĩ Trâu khuông mặt tiến lại trước mặt cậu, lo âu nhìn cậu, “....em không sao chứ? Vừa nãy em đột nhiên ngừng thở, tay chân hoản loạn, anh thiếu chút nữa tiêm cho em liều an thần”.
Ứng Thâm chống ghế sô pha muốn ngồi dậy, mà cánh tay lại không hiểu ra sao mềm nhũn, liền ngã trở lại. Trâu Viễn Dương vội vã đỡ lấy vai cậu, "Trước tiên hãy nằm một lát đi."
Đem Ứng Thâm ấn về trên ghế nằm.
“ Em thấy cái gì?"
Ứng Thâm ngẩn người nhìn trần nhà một mãnh trắng xóa, nhắm mắt lại mở ra , lắc đầu nhè nhẹ, "Không thấy cái gì chỉ ở trong nước không hít thở được”.
bác sĩ Trâu suy đoán, "Khả năng khi còn bé em bị đuối nước “.
Nếu như là người khác, có lẽ còn có thể hỏi một chút cha mẹ là bản thân khi còn bé có đoạn kí ức như vậy hay không. Nhưng ba mẹ Ứng Thâm đều đã mất sớm chính mình khi còn bé cũng không biết có đoạn kí ức từng trỉa như vậy hay không. Hơn nữa cậu sợ nước, bắt đầu tù năm ba mẹ mất
"Đại não của mọi người đều có công năng tự bảo vệ, kí ức uy hiếp không tốt tự động sẽ bị che lại, nhưng rất nhiều người lại không thể tiếp nhận một đoạn kí ức bỗng chốc trắng xóa như vậy, muốn biết thời gian đó phát sinh chuyện gì cố gắng nhớ lại. Nếu em hi vọng, anh có thể giúp”. bác sĩ Trâu nói.
Ứng Thâm nằm một hồi như suy tư điều gì đó Không khí rất yên tĩnh.
Cuối cùng cậu lại lắc đầu, nói: "Vẫn thuận theo tự nhiên đi, có thể nhớ tới cũng được, không nhớ ra được thì bỏ đi."
"Như vậy a..." bác sĩ Trâu tựa hồ là cậu trả lời như vậy, trong mắt có chút thất vọng, "Vậy cũng tốt."
Ứng Thâm nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm sau, đứng lên liền chuẩn bị đi, lúc đến cạnh cửa, , nhìn về phía Trâu Viễn Dương, hốt hỏi: " bác sĩ Trâu người thay anh đi kiểm tra tâm lí Chu Hoa anh có quen không?”
Căn cứ kết quả La Nhất Trạch tra được thân phận Ứng phi này là giả, Ứng phi chân chính đang ở Mỹ, nghề nghiệp là đầu bếp, không có chút dính dáng nào với bác sĩ tâm lý.
bác sĩ Trâu nghi hoặc mà nhìn về phía cậu, " Cũng tính là quen , lúc trước có gặp qua hai lần trong hội nghị, làm sao vậy?"
Ứng Thâm mở điện thoại di động, cho hắn xem đoạn ảnh camera, "Là hắn ta sao?"
"Ừm." bác sĩ Trâu gật đầu.
"Vậy không sao rồi,tạm biệt ." Ứng Thâm lễ phép gật đầu, quay người rời đi.
Trên hành lang, một người mang mũ bóng chày đi tới, , hướng cậu cong môi nở nụ cười, cả người đều mùi vị thanh xuân.
Ứng Thâm cũng theo bản năng mà gật đầu đáp lại.
"Anh là đến gặp Trâu Viễn Dương sao? Tôi là bạn anh ấy." Thanh niên cười hỏi một câu.
"Đúng thế." Ứng Thâm gật đầu. Thanh niên khá nhiệc tìnhphản ứng của cậu có vẻ hơi lãnh đạm.
Thanh niên lại không ngần ngại chút nào cười ha ha.
Không giải thích được nên Ứng Thâm không nhịn được nhìn hắn nhiều hơn một chút, sau đó đi nang qua tiến vào thang máy.
Thanh niên vừa đi vào phòng làm việc của bác sĩ Trâu , nụ cười trên khóe miệng nháy mắt thu hồi, thần sắc lạnh lẽo cứng rắn. Cửa ở phía sau chậm rãi đóng lại, kèm theo một tiếng cọt kẹt, rơi vào một mảnh tăm tối.
Nhận xét
Đăng nhận xét