Theo dấu tội phạm c26-1
Chương 26: Phá án(1)
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
Thanh niên khóa kỹ cửa, cúi đầu bước nhanh đi về phía trước.
Thời điểm bước xuống cấu thang, đụng phải chủ nhà đến thu tiền thuê nhà.
"Tiểu tử, tháng này tiền thuê nhà cậu còn chưa giao đúng không?” Chủ nhà trọ không khách khí mà ngắn hắn lại. Chủ nhà đã gặp nhiều thể loại không giao tiền thuê nhà rồi, trốn ở trong phòng giả trang trong phòng không có người, cắt nước cắt điện cũng cố gắng chống đỡ.
Da mặt so với tường thành còn dày hơn.
"Buông tay." Thanh niên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo mà tàn nhẫn, không giống biểu tình mà người tuổi này nên có.
Chủ nhà trọ trong lòng lộp bộp một chút, có chút sợ hãi, như điện giật rụt tay về, vô ý thả mềm giọng , "Tiểu tử làm gì mà nóng tính như thế, tôi không muốn gây phiền toái cậu đúng hạn giao tiền nhà là được. Cậu kí qua hợp đồng cũng hiểu. Kéo dài không giao tôi có tư cách thu phòng về.”
"Biết , ngày mai sẽ giao." Thanh niên không kiên nhẫn, cấp tốc đi ngang qua xuống lầu.
Cục Công an thành phố.
Tổ nhỏ phụ trách án này đang họp, báo cáo tiền triển của từng người điều tra tiến hành bước kế tiếp an bài kế hoạch.
Ứng Thâm và Thẩm Văn Khâm cũng viết xuống phân tích tâm lý nghi phạm.
Căn cứ mức độ nghiêm trọng thủ đoạn gây án của nghi phạm, hắn ta là một thanh niên trẻ khoảng 20-25 tuổi tính cách dễ bị kích động, thể trạng cường tráng, khí lực lớn.
Không có nghề nghiệp cố định. Ngoài ra, nghi phạm bây giờ còn giấu hai thiếu niên.
Trương Lệ Linh cùng Lý Thuận, bọn họ tất nhiên cần một nơi ở. Mà nhìn hành vi đánh cắp tài sản của nghi phạm mà nói thì thu nhập của hắn ta không đủ duy trì mức sinh hoạt cần thiết của ba người, dưới điều kiện hạn chế hắn chỉ có thể thuê phòng giá rẻ, đồng thời thích hợp với phạm vi gây án của hắn. Phương thức hành sự của nghi phạm độc lai độc vãn không người ràng buộc, rất có thể là cô nhi hoặc gia đình tan vỡ. Hắn ta bảo vệ hai đứa trẻ bị bắt cóc , sát hại kẻ làm tổn thương họ,chúng ta có thể phán đoán hắn từng mất đi người thân yêu giống với hai người Trương Lý, lưu lại vết thương lòng, sau khi nhìn thấy hai người Trương Lý tạo nên một loại nhận thức sai lầm, đem bản thân thành huynh trưởng của hai người họ.bù đắp những khủng hoảng trống rỗng tròng lòng vặn vẹo mà bảo hộ . Không cho phép ai có thể làm thương tổn, hãm sâu vào quá khứ khốn , cố gắng chứng minh năng lực làm huynh trưởng của mình. Cho nên sau khi tìm thấy hắn ta ngàn vạn lần cũng không được phép đối cứng đem người bên cạnh hắn mang đi, bằng không rất có thể kích thích hắn dẫn đến hậu quả khó mà cứu vãn.
.
Từ phân tích bắc đầu từng bước một thu nhỏ phạm vi , kiến nghị điều tra từ hai hướng đó là viện mồ côi và nhà trọ giá rẻ.
Từ viện mồ côi tìm ra ghi chép về tre em tương đồng, khoảng 12 đến 14 tuổi có một anh trai lớn hơn vài tuổi, một bé trai một bé gái thân thể có khiếm khuyết, hoặc có khiếm khuyết về mặt tâm lý.Thời gian sảy ra khoảng hai năm, nếu tìm không ra thì mở rộng trong phạm vi năm năm.
La Nhất Trạch tiến vào cơ sở dữ liệu, nhập vào điều kiện tương ứng, cấp tốc sàn lọc sắp sếp kiểm tra, đồng thời không nhịn được cảm khái: "Tui nghĩ cậu đưa ra điều kiện chi tiết như vậy rất nhanh sẽ cho ra kết quả không nghĩ lại có nhiều như vậy...” Trẻ em khiếm khuyết.
Một bên kia điện thoại, Ứng Thâm đoán được cậu ta còn chưa nói xong nói, bình tĩnh nói: "Căn cứ số liệu mới nhất của bộ dân số, trẻ mồ côi toàn quốc có hơn 502.000 người , trong đó tập trung nuôi dường là 92 nghìn trẻ, phân tán trong xã hội là 410 nghìn người, năm 2015 toàn quốc giải quyết số hộ thu dưỡng là 22 ngìn trẻ, mà qua từng năm lại giảm xuống. Phần lớn những người nhận nuôi đều hi vọng trẻ em khỏe mạnh, đẹp đẽ, nhỏ tuổi nhưng mà ở đâu lại có nhiều đứa nhỏ như vậy. Những đứa trẻ mà viện mồ côi nuôi dưỡng phần lớn đều là trẻ em b ị khiếm khuyết, chiếm tới 90% thậm chí 95% , 99%, những đứa trẻ khiếm khuyết bị bỏ rơi đó là một hiện tượng thường thấy.
Hiện tượng Thông thường. Đúng là như thế, nhưng chân chính bản thân đọc đến dữ liệu không khỏi giật mình, khó mà tiếp thu. Những đứa trẻ khiếm khuyết được sống vốn gian nam hơn những đứa trẻ bình thường nhưng lại cố tình mất đi người quan trọng nhất ba mẹ ửng hộ và bảo vệ.
"Tìm được rồi ." La Nhất Trạch thanh âm vang lên, nhưng lại không có vui sướng như lúc trước lập tức báo cho mọi người. “ Tui gởi tư liệu qua cho các anh”.
Phát sinh ở năm năm trước, một tai nạn xe cộ, năm người nhà Đào gia, Đào tiên sinh tử vong tại hiện trường, vợ anh trong quá trình đưa đến bệnh cũng tư vong lưu lại ba đứa trẻ. Đứa lớn nhất là Đào Minh chỉ bị ngất xỉu may mắn không có vết thương nghiêm trọng, con trai nhỏ Đào Tân bởi vì mảnh kính bể cắt cuống họng tổn thương thanh quản, cũng không có cách nào nói chuyện, con gái thứ hai Đào Thái bởi vì tận mắt nhìn thấy cha mẹ tử vong mà chướng ngại tâm lý, người thân không tự nguyện nuôi dưỡng nên tiến vào trại trẻ mồ côi. Đào Minh tâm trí kiện toàn, thân thể khỏe mạnh, có không ít gia đình muốn nhận nuôi hắn, nhưng hắn đều cự tuyệt, mãi đến bác sĩ tâm lý cùng cô giáo trọng trại trẻ mồ côi nhiều lần khuyên bảo hắn mới cùng một gia đình không con giái quyết thủ tục nhận nuôi , rời khởi viện trẻ mồ côi.
Mà bi kịch phát sinh ngay sau đó, thành thị lọai hai viện mồ côi có hạn , trình độ của của giáo trong trại trẻ cũng không cao lắm, khó có thể chú ý hết thẩy toạn bộ tụi trẻ, đặc biệt là những đứa trẻ đặc biệt. Bọn trẻ thiếu đi sự quan tâm cùng giáo dục tính trách khó tránh khỏi khiếm khuyết dẫn đến sự việc bắt nạt lẫn nhau.
Gia đình nhận nuôi Đào Minh cách xa trại trẻ, không thể thường xuyên xem em trai và em gái được, chỉ có thể đúng giờ gọi điện thoại. Đến khi hắn biết được tin tức vội vã đến trại trẻ, mới phát hiện sự việc nghiêm trọng tới mức nào. Em trai hắn lúc đánh nhau bị đẩy vào bể nước, vì không thể kêu cứu nên đến khi phát hiện ra đã muộn. Mà điều khốn nạn hơn đó là người phát hện Đào Tân lại là Đào Thái, cô bé từ lúc đó ăn không được bất cứ thứ gì, ăn gì cũng ói, đêm đêm mơ thấy ác mộng, thường hay vô cớ mà thét gào. Cuối cùng người gầy trơ xương, chết trong ngực anh trai ở viện mồ côi.
Đem hình của Đào Thái Đào Tân so sánh với Trương Lệ Linh cùng Lý Thuận trên bảng trắng tướng mạo có sáu phần giống nhau.
Dựa theo phương thức liên lạc gia đình nuôi dưỡng Đào Minh mà La Nhất Trạch gởi đến, thì mới biết sau khi sự việc sảy ra năm năm trước thấy tình tình Đào Minh chuyển biến lớn muốn đem hắn trả về trại trẻ mồ côi, nhưng trại trẻ không đồng ý, từ đó về sau hắn luôn ở nội trú trong trường, đến bây giờ cao đẳng mới thôi, cùng hiếm khi liên hệ với gia đình nhận nuôi, bọn họ cũng không biết nơi ở của Đào Minh, chỉ cung cấp một dãy số điện thoại di động.
Cảnh sát gọi đến là âm thanh người x lạ không liên quan. Theo hắn ta nói thì đã mua số điện thoại này nữa năm rồi.
Cơ hồ cũng trong lúc đó, La Nhất Trạch thử tra xét tài liệu cặn kẽ của Đào Minh , mà rất đáng tiếc cũng không có thu hoạch gì, bởi vì ghi chép xã hội của hắn thật sự ít ỏi đến đáng thương, y tế, bảo hiểm, ngân hàng v..v đều do trường học thống nhất giải quyết, thẻ ngân hàng cũng chỉ để tiền học bổng và nộp học phí, chi chép chi tiêu quét mắt một cái là có thể xem hết.
Một bên khác, cảnh viên đang tra tình huống thuê phòng. May là hai năm qua siếc chặc quản lý người bên ngoài đến, nếu không như trước đây phòng giá rẻ sợ là có vấn đề càng nhiều. Cảnh viên phân công nhau hành động, kiểm tra những chổ thue nhà phụ hợp với yêu cầu nghi phạm.
Con số Còn lại càng ngày càng ít.
Đám Ứng Thâm cũng tham dự công việc bên ngoài sắp xếp kiểm tra, tìm tới chủ nhà trọ, đưa ra bức ảnh Đào Minh.
.
Chủ nhà trọ lắc đầu, biểu thị chưa từng thấy người này, sau đó liền nhỏ giọng, tò mò hỏi: "Cảnh sát tiên sinh, xin hỏi người nọ là phạm tội gì? Tàn trữ ma túy sao?"
Cảnh viên cũng không trả lời, chỉ yêu cầu xem sổ đăng ký khách trọ, xác thực không có người Đào mimh này. Anh liếc mắt thật sau nhìn chủ trọ dường như muốn xuyên qua da mặt dày của hắn nhìn tới linh hồn.
"Chúng ta đang điều tra án giết người, hoài nghi hung thủ lẫn trốn trong phòng thuê, nếu một khi phát hiện người giúp hung thủ lẫn trốn thì sẽ bị xử phạt”.
Âm thanh quang minh lẫm liệt, như thanh kiếm ra khỏi vở đâm vào tâm trí chủ nhà.
Chủ nhà trọ mặt mày trắng bạch, run lập cập, chỉ vào bức ảnh nói: "Tôi, tôi hình nhứ nhớ ra có người rất giống hắn ...”
"Ai? Ở phòng số mấy?”
Chủ nhà trọ tay run run lật sổ đăng kí, đồng thời nói với cảnh sát : "Tôi thấy hắn mới chừng hai mươi tuổi, còn là sinh viên thực tập, không giống như người xấu nên mới cho hắn thuê phòng, cảnh sát tiên sinh, các vị có phải là nghĩ sai rồi a?"
Nếu phòng hán cho thuê thật sự là tội phạm giết người thì sau này ai dám thuê nữa.
Ứng Thâm nói: "Hắn ta có phải là thường cúi đầu, không thích đối diện với người khác, hắn rất dễ bị kích động, tâm tình táo bạo bộ dáng muốn xông lên đánh người?”
Thịt mỡ Chủ nhà trọ run lên một cái, tờ giấy trong tay cầm không vững, “ đúng hết, ngày hôm qua còn hối hắn đưa tiền nhà hắn không phải muốn giết tôi chứ?? Cảnh sát tiên sinh, xin các anh nhất định phải bắt lấy hắn! Tôi không muốn chết!”
Thẩm Văn Khâm nói: "Thế cũng cần ông phối hợp, ông sớm tìm ra phòng hắn chúng tôi mới có thể nhanh chóng đột nhập.
Chủ nhà trọ bị kích thích cùng áp lực, đầu óc trí nhớ quả thực trong nháy mắt bạo phát, nhanh chóng lật tới kia một tờ, nói: "507!"
Tổ chuyên án nhận được yêu cầu trợ giúp cấp tốc đi tới địa chỉ.
trên xe cảnh sát, một cảnh viên nghĩ đến lúc trước xem tư liệu về nghi phạm , không khỏi cảm khái: "Ngày hôm qua là sinh nhật nghi phạm đào Minh, hắn cũng coi như may mắn sinh nhật không phải hôm nay nếu không thật thảm”.
Một cái khác cảnh viên kinh ngạc, "Hắn mới 21 tuổi? ! em trai tôi cùng tuổi với hắn, cho độc thân năm ba vừa nghĩ đông là ở nhà chơi game, chọc mẹ tức đến nổi muốn quét ra khởi cửa. So với hắn em trai tôi đúng là trong phúc mà không biết phúc.
"Mười sáu tuổi không còn ba mẹ, sau đó em trai em gái cũng chết đi, gia đình nhận nuôi cũng không quan tâm hắn, ngẫm lại hắn cũng thật đáng thương."
"Đúng a."
Cảnh viên Bên cạnh không nhịn được xen mồm: "Các anh làm sao vậy? Đừng quên hắn là người giết ba mạng người! Có từng trải qua quá khứ bi thảm đi chăng nữa cũng không phải là lý do hắn phạm tội giết người, đây là lựa chọn của hắn nên phải gánh chịu kết quả?”
Nói xong hai cái cảnh viên gật đầu, "Thôi, đừng nghĩ nhiều như thế, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bắt lấy nghi phạm, thẩm phán tội trạng là chuyện của tòa án”. Trước phòng 507, cảnh sát vũ trang đột nhật vào phong, tổ chuyên án theo sát phía sau.
Mờ tối,cảnh viên đi phía trước bất đèn chiếu sáng, cấp tốc mà nhẹ giọng tiến lên. Xuyên qua phòng khách và nhà bếp, cuối hành lang là một phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt.
Tổ trưởng tổ chuyên án Lưu cảnh quan gọi lớn tiếng gọi: “ Đào Minh! Anh đã bị cảnh sát vây quanh khổng chổ trốn , lập tức thả Trương Lệ Linh cùng Lý Thuận, bọn họ đều là những đưa trẻ vô tội!"
Đào Minh thanh âm trầm thấp từ bên trong truyền tới: "Không được tiến vào, nếu không tao giết chúng”.
Cảnh sát động tác ngừng lại, hiển nhiên có kiêng dè. Cứu con tin là hành động cần cân nhắc.
Đột nhiên, Thẩm Văn Khâm cánh mũi khẽ nhúc nhích, cau mày nói nhỏ bên tai: “ Mùi máu rất đậm, bảo nhận viên y tế qua đây”.
Ai bị thương, là nghi phạm? Hay là con tin?
Cảnh sát hình sự lão thành cũng ngữi thấy mùi máu, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm ông trầm giọng kết luận: "Nghi phạm mới vừa nói nghe bình thường, nhưng hơi thở bất ổn, có chút chột dạ, hẳn là hắn ta bị trọng thương."
Nghe tin nghi phạm bắt giữ hai con tin bị thương nặng vừa nghe tưởng chừng là chuyện tốt, nhưng trên thực tế dưới trạng thái cực đoan nghi phạm đi vào tuyệt lộ, trái lại có thể làm ra những hành động tàn nhẫn , cùng người khác đồng quy vu tận, kéo theo một cái đệm lưng. Trước đây đã từng sảy ra án lệ như vậy.
"Để tôi nói chuyện với hắn” Ứng Thâm mở miệng. Những người khác nghĩ đến cậu trong thời gian này có phân tích mấu chốt liền tự giác nhừng đường.
Ứng Thâm đi lên trước, đứng ở vị trí cách hai bước trươc cửa phòng. Thẩm Văn Khâm đứng ở phía sau hắn, phong ngừa tình huống phát sinh.
"Đào Minh, cậu sẽ không làm thương tổn Trương Lệ Linh cùng Lý Thuận, tôi biết trước đây cậu trải qua quá khứ không tốt, trời cao đối xử không công bằng với cậu, cậu hối hận khi nghe lời khuyên của viện phúc lợi đi gia đình nhạn nuôi là không ở cạnh em trai và em gái. , bảo vệ tốt bọn họ,cậu cảm thấy nếu như lúc đó có mặt cậu thì sẽ không phát sinh chuyện kia, cậu nguyện dùng tính mạng của mình che chở cho họ. Tôi hiểu được quyết tâm làm một anh trai tốt của cậu mà cũng tin cậu có năng lực này.” Ứng Thâm từng chử từng chữ nói ra, chầm chậm mà kiên định, "Thế nhưng, coi như như vậy, Đào Tân và Đào Thái em trai và em gái cậu năm năm trước đã mất đây là sự thật mà cậu không cách nào thay đổi được, cận phải tiếp nhận. Cậu nghiêm túc nhìn rõ hai đứa trẻ kia họ đều vô tội , bọn họ có người nhà của mình xin hãy thả chúng”.
Bên trong trầm mặc, thanh âm khàn khàn vang lên, "Không, mày không cách nào hiểu đâu, tôi thấy hình ảnh kia em gái tôi dần đàn mất đi độ ấm trong lồng ngực tôi. Tôi biết con bé không muốn chết! Cho nên chúng quay về tìm tôi rồi!”
Hắn dùng lực ôm chặt Trương Lệ Linh, chết cũng sẽ không buông tay.
Âm thanh của cảnh viên truyền từ bồ đàm tới, “ bắn tỉa đã vào vị trí bất cứ lúc nào cũng có thể hành động”
"Chờ đã, làm phiền cho tôi thử lại lần nữa”. Ứng Thâm quay đầu nhìn về phía tổ trưởng, thần sắc nghiêm túc.
Tổ trưởng một mặt nghiêm túc, do dự nói: "Thời gian cấp bách, chỉ có thể cho cậu hai phút, hai phút sau không quản thế nào, tôi đều hạ lệnh hành động!”
Mẹ Trương Lệ Linh đi tới, trước đó Ứng Thâm đã thông báo với bà, lúc này lần thứ hai căn dặn: "Dì không cần phải để ý đến nghi phạm bên trong, chuyên tâm nói chuyenj với con gái, nói những hồi ức ấm áp, tâm trạng sót ruột đau đơn khi cô bé bị lạc mất, rất lo lắng cho cô bé, muốn em ấy chủ động đi ra ngoài, nghi phạm em cô bé làm em gái của mình, nếu như em ấy chủ dộng, , nghi phạm sẽ có cân nhắc. Nhớ kỹ, ngàn vạn không thể nói chọc giận nghi phạm, chỉ cần hấp dẫn sức chú ý của con gái dì”.
Bà hai tay nắm chặc lấy nhau, khẩn trương đến phát run, mang theo tiếng khóc nức nở.
"Linh linh... Mẹ là mẹ con đây, con quên ta rồi sao? Mẹ bận rộn công việc, thường thường không có chăm sóc đến con, thật sự rất xin lỗi,sau này mẹ sẽ ở nhà nhiều chơi với con được không? Ta bảo đảm! Con không phải thích mèo mướp à? Nhà chúng ta nuôi một con thế nào? Linh linh,con mất tích mẹ vẫn luôn rất lo lắng, ăn không ngon không ngủ yên , thường mơ thấy ác mộng, sợ con có chuyện, mẹ xin cảnh sát hỗ trợ, truyền đơn khắp nơi... May là, con còn sống, linh linh, van cầu con đi ra gặp mẹ được không?”
Cửa đối diện rất yên tĩnh, khi bọn họ cho là vô dụng, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng khẽ gọi: "Mẹ..."
"Linh linh!" Mẹ Trương kinh hỉ rơi lệ, không tự chủ tiến lên một bước, lại bị cảnh viên phía sau nắm chặt cánh tay.
"Không được đi!" Nghi phạm gầm nhẹ.
"Em muốn về nhà..." Trương Lệ Linh nghẹn ngào khóc.
Mẹ Trương cầu xin: "Tôi chỉ là muốn thấy con bé, nhìn dáng vẻ của nó sẽ không tổn thương con bé, van cầu cậu...”
Thẩm Văn Khâm cũng nói tiếp: "Tôi hiểu rõ tấm lòng bảo vệ họ, nhưng đây là mẹ ruột của Trương Lệ Linh bởi vì con gái mất tích, vẫn luôn rất thống khổ. Cậu nghĩ bảo vệ con bé nhưng lại tổn thương gia đình bọn họ rồi, cậu muốn họ giống như cậu trải qua những chuyện đau khổ sao?”
Không khí tĩnh lặng
"Cha mẹ em trai tôi đâu?” Nghi phạm hỏi , có chút lay động.
Ứng Thâm đáp: "Bọn họ làm việc ở tỉnh khác, đang trên đường trở về”.
"Chờ bọn họ đến nói sau”.
Ứng Thâm: "Bất kể ra sao, xin hãy cho nhân viên y tế vào trước chũng tôi người được mùi máu rất đậm”.
"Không được."
Mẹ Trương gấp gáp : "Có phải là con gái của ta bị thương? ! Van cầu cậu để nhân viên y tế đi vào!”
Bên trong truyền đến một tiếng thở dốc, âm thanh nghi phạm càng ngày càng suy yếu.
"... Không phải."
Một lát sau.
Tổ trưởng đột nhiên lên tiếng, nói: "Đã đến giờ, hành động."
Viên đạn xuyên qua không khí phá tan lớp thủy tinh tạo thành một hang động nhỏ.
...
Cửa phòng mở ra, cảnh sát vũ trang mang hai đứa bé ra ngoài, quần áo ngỗn ngang, vết máu dính trên mặt thần sắc dại ra.
Nhân viên cứu cấp lập tức tiến lên kiểm tra.
"Trên người không có thương tổn, không phải là máu của bọn họ."
Bên trong gian phòng cảnh sát vũ trang nói:: "An toàn."
Đám người Ứng Thâm đi vào phòng .
Gian phòng Trống trải chỉ có hai chiếc giường đơn, một cái bàn sách nhỏ, mặt tường trắng xám vài chổ bị bông ra, vô cùng đơn sơ.
Nghi phạm Đào Minh, ngồi dựa bên tường, hai mắt nhắm, tay buông xuống bên người, dính đầy máu tươi, quần áo sảm màu không hiện rõ vết máu khăn lông cũ trên mặt đất thấm ướt một lượng lớn máu tươi tràn ra dưới thân cậu , dị thường chói mắt.
Cách đó không xa, trên bàn để một ví tiền màu đen, từng tờ tiền mặt mở ra ướt nhẹp như muốn rữa đi vết dấu tay đầy máu.
Thẩm Văn Khâm thấy liền lên tiếng: "Hắn hẳn là đi trộm cắp bên ngoài, bị thương băng bó đơn giản cũng không dừng được máu chảy cho nên chúng ta mới ngữi thấy mùi máu nồng như vậy.”
Mặc dù bắn tỉa chưa ra tay, nhưng mà hắn ta cũng không chống đỡ được bao lâu.
Ở đây cảnh viên đều có chút trầm mặc, không phải là bởi vì đồng tình hoặc thương hại, chỉ là bi ai cho sinh mệnh.
Công tác của Bọn họ lần này tạm thời kết thúc, phía sau có nhân viên phụ trách không thuộc phạm vi của họ.
Chỉ là chợt có nghe nói tin tức của bọn họ.
.
Sau khi Trương Lệ Linh đi ra được mẹ ôm chặc vào lòng ngực khóc rống, sau đó bắt đầu tiếp nhận trị liệu tâm lý, hi vọng cô có thể thoát khỏi ký ức bạo lực. Mà nghe nói trong quá trình trị liệu cô từng mấy lần hỏi về anh trai, mà ai cũng biết cô là con gái một không có bất kì anh chị em nào.
Mà Lý Thuận bên kia, thời điểm đưa cậu về nhà, mới biết được nữa tháng trước ba cậu uống rượu say đột tử, mẹ li hôn xong thì rời quê hương , bặt vô âm tín. Ông bà nội cậu biểu thĩ rõ là còn có bốn đứa cháu cần chăm sóc, hơn nữa thật sự khó khăn. Cân nhắc tình trạng kinh tế của họ trước mắt tìm kiếm tung tích của mẹ cậu, Lý Thuận được đưa đến viện Phức Lợi giáo dục đặt thù, được chính phủ bỏ tiền nuôi.
* chương này đã vào Vip siêu dài, nên mình chia đôi ra.
Nhận xét
Đăng nhận xét