Theo dấu tội phạm chương 17
Chương 17: Nói dối
Người dịch : Khởi đầu
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
"Anh cảm thấy được Ứng Thâm đang nói dối"
"Em thực sự là không hiểu!"
La Nhất Trạch duỗi thẳng ngón tay, chọc vào mũi Triệu Trác Nhuệ đỏ mặt vô cùng bất mãn.
"Say nhanh như vậy?" Triệu Trác Nhuệ ấn xuống ngón tay của cậu, kỳ quái hỏi, "Không hiểu cái gì?"
La Nhất Trạch mắt trợn lên tròn xoe, giống như đôi mắt mèo, chấp nhất chỉ vào anh,” Mỗi lần em và anh đi cùng nhau, nữ đồng nghiệp chỉ sẽ nhìn anh, chủ động nói chuyện cùng mà anhrox ràng lại không hề làm gì cả?”
Triệu Trác Nhuệ sửng sốt một chút, nhất thời run vai cười đến vui sướng. Hắn giơ tay, đáp lên vai La Nhất Trạch , cười nói: "Bởi vì vừa nhìn em liền biết em là con nít có muốn mang em ra ngoài chơi, sau đó em liền biết được nguyên nhân”.
Nói đến cuối , híp mắt nở nụ cười thần bí, giảo hoạt như hồ li.
“ Nguyên nhân.... gì?”
La Nhất Trạch lắc đầu, ánh mắt có chút mơ hồ.
Triệu Trác Nhuệ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu, La Nhất Trạch chậm rãi tiến lên phía trước, bởi vì không ổn định, tay thuận thế đặt trên bắp đùi của hắn, "Cái... ?"
Triệu Trác Nhuệ híp mắt, tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói câu gì đó. Sau đó, chờ xem phản ứng của cậu. Mà La Nhất Trạch chỉ là ngồi dậy, xoa xoa lỗ tai, bất mãn mà lầm bầm: "... Ngứa."
Giống như không nghe thấy Triệu Trác Nhuệ nói.
Một tiếng thở dài .
"Thôi, coi như anh chưa nói." Triệu Trác Nhuệ nhún vai một cái, trong mắt có chút thất vọng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nắm lấy cánh tay của cậu đem người dựng lên, "Đừng uống nữa anh đưa em về nhà”.
La Nhất Trạch hàm hồ đáp lời, ai cũng không biết cậu đang nói cái gì.
Tới gần đêm khuya, một đám người tại cửa quán rượu nói lời tạm biệt, nhà ai về nhà người ấy.
Một bên khác.
Giản Du về đến nhà, đứng ở hành lang đổi giày. Nghe đến động tĩnh, Giản ba vừa hay càm cốc rót nước đi ngang qua phòng khách, liếc nhìn cô, thuận miệng nói: "Trở về rồi ? Chơi c vui không?"
"Chơi rất vui."
Giản Du đáp, khóe mắt đều không tự chủ tràn ra ý cười.
Vốn dĩ Giản Du một mình thuê phòng bên ngoài ở,nhưng sau khi mẹ mất thì dọn về để tránh Giản ba một mình cô đơn, mặt dù ông ấy cật lực phủ nhận. Có điều, nói cùng nhau nhưng vì vấn đề công việc mà hai người cũng ít khi về nhà, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.
Giản Du đi lên trước, phát hiện trên tay ba cô đang cầm một phần tư liệu, thuận miệng hỏi một câu, "Đây là ai?"
"Ngươi hợp tác tương lai." Giản ba đáp xa xôi .
"Ba, ngài còn thật chưa từ bỏ ý định à." Giản Du nghiêng đầu, góc độ mà ba cô nhìn không nhìn thấy yên lặng lườm một cái, lúc quay mặt sang, là dáng dấp đoan trang thong dong, nói tiếp, "Lần này đi công tác bên ngoài , con càng phát hiện mình có tác dụng, tuyệt đối không thể lãng phí năng lực ưu tú như vậy , muốn vì quốc gia mà cống hiến, ngài nói có đúng không giám đốc công an tỉnh?”
Càng nói, ngữ khí lại càng dõng dạc, hận không thể phát lên khúc hành ca.
Giản ba vô cùng bất đắc dĩ, đỡ trán, "Ba tuyển người tốt, con xem một chút."
Giản Du tiến lên trước, liếc một cái, "Rất được, đẹp trai”.
"Ba cho con xem năng lực của người đó, làm sao phối hợp với nhau công tác! Nhìn mặt làm gì ? Cho con kết thông gia sao!" Giản bacũng bị chọc tức điên.
"Ba, đừng kích động như thế mà." Giản Du ấn tay, để ba cô bình tĩnh, "Kết thông gia làm sao con có thể chỉ nhìn mặt được, Huống chi, điều kiện này của con chổ nào còn cần kết thân nữa, có đúng không nào?”
Cô cười híp mắt nâng mặt, bộ dáng ta đây chính là độc nhất vô nhị.
Giản ba: "..." Mắt không thấy, tâm không phiền, vì sao sinh ra đứa con thiểu năng trí tuệ như vậy, trước đây còn không phát hiện sớm! Đúng vứt !
Hiện tại, giản ba tỉ mỉ an bài phân phối cho tiểu tổ, mục đích là phát huy lớn nhất năng lực của bọn họ. Chỉ là thế nào đều không nghĩ tới về sau Giản Du cùng người kia công tác vô cùng hài hòa, ngược lại Giản ba nhìn lại cảm thấy mà phiền lòng. Có điều cái này lại nói sau.
Hồ bơi nội thành.
Hồ bơi khá rộng, không ít thân ảnh linh hoạt như cá bơi về phía trước, mỗi một cái động tác đều văng lên bọt nước. Bơi lội, là một hạng mục khá ổn để luyện thể hình, Thời gian cuối tuần, người ở hồ bơi chỉ có thêm chứ không bớt.
Thẩm Văn Khâm nhấc theo túi đi vào phòng thay quần áo, đứng ở trước tủ đồ, dư quang lại phát hiện một bóng người quen thuộc, xuyên qua hành lang, hướng bể bơi đi tới.
... Ứng Thâm?
Nếu như mà nói thì thật quá khéo.
Hắn tăng nhanh tốc độ thay quần áo, mặc quần bơi đi ra bể bơi, không giống như ngày thường xuống nước rất nhanh, mà đi bên lề bể nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh kia> Đi nữa vòng, lại nhìn thấy cậu đang đi hướng phòng thay quần áo.
Lần này nhìn thấy không chỉ là bóng lưng, hơn nửa gò má rõ ràng , quả thật là Ứng Thâm.
Nhưng vừa mới đến lại sao lại đi rồi?
Thẩm Văn Khâm không tự chủ cau mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Phòng thay quần áo bên trong, Ứng Thâm nhận được một cú điện thoại, là bác sĩ tâm lý dịnh kì gọi đến.
“ Đoạn thời gian này có tiến triển gì không? Tâm trạng có tốt không?”Giọng nam dịu dàng yên tĩnh, nghe xuống rất dễ làm người khác yên tĩnh ấm áp.
Ứng Thâm: "Tôi ở bể bơi”
"Như vậy... Có xuống nước không?
Ứng Thâm khẽ cau mày, ngữ khí lại hết sức bình thường, "Xuống rồi, bơi vài vòng”.
"Ừm... nửa giờ tư vấn của anh có việc hủy bỏ lam thời, có thời gian hai tiếng, hay là em qua nói chuyện cùng anh, cách lần gặp trước cũng một đoạn thời gian rồi , em có thể rất nhanh lại phải đi công tác nữa”. Bác sĩ trầm ngâm một hồi, nói như thế.
"Được, lát nữa em sẽ qua”.
"Ừ, anh chờ em."
Trò chuyện cùng Ứng Thâm là bác sĩ Trâu Viễn Dương , là một trong những nhà cố vấn tâm lí nổi tiếng ở tỉnh, chuyên môn phục vụ tâm lí cho các cảnh viên. Bởi tính chất đặt thù nghề nghiệp,công tác trường kỳ căng thẳng sinh hoạt cũng không quy luật, không chỉ bên ngoài bị thương mà áp lực trong lòng cũng rất lớn.Bọn họ tiếp xúc rất nhiều phương diện tâm lý tinh thần nghi phạm vặn vẹo , xong pha vào tuyến đàu hắc ám, đồng thời vì công tác bận rộn mà không thể quan tâm gia đình dẫn đến bị ảnh hưỡng thậm chí là tan vỡ...Những thứ này đều là những vấn đề cần giải quyết, mà rất có thể ảnh hưỡng đến công tác về sau.. Cho nên, các cấp nghành công an mỗi một quãng thời gian thì sẽ triển khai phụ đạo tâm lí, giảm bớt áp lực trong lòng, mà những cá nhân cá biệt sau khi trải qua những vụ án nguy hiểm cam go bị yêu cầu nhất định gặp bác sĩ tâm lí, sau đó bác sĩ sẽ gởi một phần báo cáo cho thủ trưởng, phán đoán là anh ta có thích hợp công tác tiếp hay là cần nghĩ ngơi một thời gian.
Mà vấn đề của Ứng Thâm thì lại tương đối có chút phức tạp. Không thể gần nước, ở mặt bề ngoài thì không ảnh hưỡng quá lớn đến công việc, nhưng vì giáo sư Tô Việt hướng dẫn cậu bảo cậu nhất định duy trì nên cậu luôn đi tư vấn tâm lí.
Gõcửa hai lần, âm thanh lanh lãnh vang lên.
Ứng Thâm đẩy cửa đi vào, Trâu Viễn Dương ngồi ở trên ghế sa lon, ôn hòa mỉm cười, đang chờ hắn.
Giản Du cũng từng tới đây mấy lần tiến hành tư vấn tâm lí, nói giá trị nhan sắc của tỉnh toàn dựa vào hai người bác sĩ Trâu và Ứng Thâm kéo lên.Bác sĩ Trâu dung mạo tuấn tú, mà quan trọng hơn là khí chất, anh mắt yen tĩnh , ước chừng là nghề nghiệp nguyên nhân mà rất có lòng nhẫn nại, đều rất nhanh làm người khác thả lỏng.
Nhìn Ứng Thâm ngồi xuống ở ghế sô pha đối diện, anh ôn hòa cười hỏi: "Ứng Thâm, ngày hôm nay tâm trạng như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm phải không."
"Đến, uống trà, ăn chút bánh quy. Đúng rồi, thuận tiện em nói một chút về vụ án lần này luôn?” Trâu Viễn Dương bưng cốc trà, nghiêm túc nhìn cậu, trong mắt hiếu kì rõ ràng
Mỗi lần tới gặp mặt, vị bác sĩ Trâu này đều cảm thấy hứng thú vô cùng với án kiện. Ứng Thâm vừa bắt đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng khá hiểu. Những vụ án quái đản, thủ pháp gây án, khúc chiết phát triển, giống như tiểu thuyết, dễ tạo cho mọi người longfhieeus kì. Giống như những người lên mạng seach những thứ linh tinh.
Mà bắt đầu nói chuyện bên ngoài, càng dễ để người cần tư vấn tiến vào trạng thái, gảm bớt cảm xúc phản kháng. Ứng Thâm có thể kể chucts chuyện thõa mãn lòng hiếu kì của bác sĩ Trâu.
Sau nửa giờ, mới chính thức bắt đầu tư vấn tâm lý .
Bởi vì Ứng Thâm vốn là chuyên gia tâm lý học, biết rõ quy trình, , biết nói cái gì mới là đúng. Cho nên bác sĩ Trâu bác sĩ đối mặt với cậu, bình thường sẽ không chặn lời nói mà bộ dáng chỉ đơn thuần nói chuyện phím, từ phản ứng của cậu sẽ bắt đầu suy đoán.
"Ngày hôm nay đứng ở mép bể bơi, đầu óc cậu đang suy nghĩ điều gì? Vẫn như trươc hồi hộp lòng bàn tay đổ mồ hôi sao?"
Ứng Thâm mỉm cười, "Tốt hơn rất nhiều, không có phản ứng gì. Xuống bơi vài vòng còn cảm thấy rất vui”.
Nụ cười Vừa đúng thái độ rất tốt, tư thế ngồi thả lỏng, nghiêm túc nhìn chăm chú vào bác sĩ, quả thực có thể nói là kiểu bình thường trong tư vấn tâm lí.
"Như vậy, rất tốt." Trâu Viễn Dương nhấp một ngụm trà, khá là thoả mãn .Mà trên thực tế, anh cảm thấy được Ứng Thâm đang nói dối, không phải anh không hi vọng cậu huyển biến tốt, nhưng mà cảm giác sợ nước không phải nói thay đổi sẽ thay đổi ngay. Mỗi lần anh tư vấn tâm lí đều thấy Ứng Thâm vô cùng phối hợp, không tỏ ra thái độ làm anh phiền não, cơ hồ đơn giản chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Bác sĩ anh đây thật không có chổ dụng võ gì, trái lại biến thành người nghe , nghe say sưa ngon lành.
Quá mức phối hợp ngược lại không bình thường, ít nhất trên người Ứng Thâm là như thế này. Anh nói cái gì, hỏi vấn đề gì, Ứng Thâm đều rất lễ phép phối hợp trả lời, y theo yêu cầu, đưa ra kết quả cũng vô cùng hoàn mỹ. Người không biết còn tưởng rằng tài nghệ củaanh tài giỏi đến mức nào, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Nhận xét
Đăng nhận xét