Theo dấu tội phạm c26-2
Chương 26-2
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
Thẩm Văn Khâm ăn hộp cơm mua trên tàu cao tốc “ Năm năm sau Đào Minh mới làm ra chuyện này, có phải là PTSD muộn không?”(*)
"Có thể đi, " Ứng Thâm qua loa, biểu thị, "Ăn cơm không bàn công việc, không tốt cho tiêu hóa."
"Lần trước nghiêm túc như vậy trả lời tôi, cậu thực sự là thay đổi rồi." Thẩm Văn Khâm gắp lên một miếng thịt bò dính đầy nước sốt, “ Còn muốn ăn thịt không? Chúng ta đổi món khác đi, ăn một món chán ngắt?”
Ứng Thâm ăn là sườn kho, "Anh tự nói là có thể không đáp mà, ừ đổi, anh tự gắp!”
Trao đổi hai miếng thịt bò sườn khi, thêm miếng cơm lớn, ăn kèm với thịt.
mấy phút sau, ăn sạch sành sanh, đem hộp cơm để ở một bên.
Một thời gian dài đêm ngày đảo lộn, bây giờ cuối cùng cũng kết thúc, ăn no xong cơn buồn ngủ liền xông tới, động tác hai người nhất trí dựa vào gối híp mắt ngủ say.
Ý thức mơ hồ, thời điểm chuẩn bị say giất, , Thẩm Văn Khâm nhẹ giọng cảm khái: "Nếu như cậu ta không phạm sai lầm những chuyện kia chắc có lẽ sẽ trở thành một anh trai tốt”.
Ứng Thâm nâng cằm, "Cậu ta nếu không làm những chuyện kia, thì cũng chỉ là kẻ mất đi gia đình, không có em trai em gái, thì làm sao có anh trai”.
"Lý Thuận rất cần một người anh”.
"Cậu ta càng cần hơn đó là cha mẹ, nhưng lại không có. Trước mắt chỉ còn lại quốc gia thôi” Ứng Thâm thần thái uể oải mà bình thản, "Không cần đồng tình Đào Minh, nếu như chúng ta không bắt cậu ấy, thì dựa theo trạng thái tinh thần của cậu ta, không quá bao lâu thì tư duy sẽ thăng cấp, sẽ không giết hại những người uy hiếp Trương Lệ Linh và Lý Thuận mà sẽ truy cứu năm đó, đem những người liên quan vụ việc năm đó toàn bộ tìm ra giết hại, bao gồm những đứa trẻ làm hại Đào Tân, nhân viên công tác viện mồ côi, thậm chí gia đình nhận nuôi hắn. Cơ hồ mỗi tên tộ phạm đều trải qua những quá khứ bất hạnh, nhưng bọn họ có thể lựa chọn con đường khác”.
"Cũng đúng." Thẩm Văn Khâm nghiêng người , gật đầu, "Kỳ thực, tôi rất hiếu kì, Đào Minh lần đầu tiên gặp gỡ Trương Lệ Linh bị kích thích hoài niệm về người em gái mà nãy ra ý định bảo hộ mạnh mẽ, chỉ là tâm lý của hắn luôn có vấn đề, , Trương Lệ Linh chỉ là trùng hợp một điểm phát động, mặc dù hiện tại không có Trương Lệ Linh, cũng sẽ có hoàng Lệ Linh, lưu Lệ Linh, hắn chung quy đều vẫn là hội giết người."
Ứng Thâm mở mắt, mới vừa muốn nói chuyện.
Thẩm Văn Khâm lại cau mày, "Tôi chỉ nêu ra ý kiến thôi! Bất quá nếu gia đình nhận nuôi Đào Minh có thể chú ý khai thông tâm lý cậu ta, hắn sẽ là không đi đến bước đường này”.
"Vấn đề chính là không có." Ứng Thâm âm thanh lạnh nhạt, "Nếu quyết định nhận nuôi trẻ con, thì cần phải làm cha mẹ tốt, không phải là không thích liền đẩy ra ngaoif không quan tâm. Trẻ con không phải là vật phẩm, khoongtheer nói không cần liền không cần”.
Có lẽ là ngữ khí quá mức lạnh nhạt, lại ẩn giấu cảm xúc rõ ràng.
Thẩm Văn Khâm thần sắc kinh ngạc nhìn cậu.
Ứng Thâm hoàn hồn, "... Xin lỗi, tôi chỉ nói một ít người không chịu trách nhiệm, phần lớn gí đình nhận nuôi vẫn là rất tốt."
"Cậu..." Thẩm Văn Khâm há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì. Chỉ là tâm lý không nhịn được nhiều hơn một phần tâm tư, muốn hiểu về quá khứ Ứng Thâm .
.............
Sáng sớm, bầu trời ảm đạm, mặt trời còn chưa ló dạng chim hóc trên cây líu ríu gọi nhau.
Ứng Thâm vùi ở trong chăn ấm áp, ngủ rất say, mãi đếnkhi bị chuông điện thoại gọi dậy, tay mò lên tù đầu giường tìm điện thoại, vừa nhìn mới sáu giờ rưỡi.
"Thẩm Văn Khâm, anh nếu không có chuyện rất quan trọng cần nói thì chờ đi làm coi tôi sẽ cố gắng “ chăm sóc” anh!”
Ngày đông lạnh, dù là ai mà bị đánh thức tâm tình cũng sẽ không tốt, cánh tay nằm ngoài chăn bông càng khiến người ta lạnh lẽo.
"Con mẹ nó , cậu biết bây giờ là mấy giờ không? ! Bây giờ là thời gian nghỉ phép !"
Huyền quan truyền đến tiếng gõ cửa, điện thoại di động truyền đến âm thanh thẳng thắng của Thẩm Văn Khâm, "Quên mất rồi sao? Chúng ta đã hẹn nhau chạy bộ buổi sáng, rời giường xuất phát!”
Ứng Thâm: "..." Đệt! Anh tự mình hẹn đúng không!
Vào giờ phút này, Ứng Thâm còn chưa tỉnh ngủ cảm giác như muốn hư luôn rồi. Cậu đã làm sai chuyện gì sao vì sao giám đốc lại đưa người qua dằn vặt cậu?
Điện thoại cúp còn chưa là kết thúc, bên ngoài Thẩm Văn Khâm như trước kiên trì không ngừng mà gõ cửa, còn nói chuyện này lão giám dốc cũng biết, lại còn vô cùng ủng hộ. Phương diện thể năng, vẫn luôn là sở đoản của cậu, bọn họ hợp tác vốn là bổ sung cho nhau, Lão giám đốc cũng từng nghĩ kiếm thời gian cho Ứng Thâm đi huán luyện.
Ứng Thâm thể nghiệm qua huấn luyện thân thể của giới cảnh sát, chuẩn xác hơn phải gọi là huấn luyện ma quỷ. Nếu bảo cậu tham gia cái kia cậu tự nguyện chạy bộ cùng, Thẩm Văn Khâm
Tâm lý cân nhắc hai giây Ứng Thâm không tình không nguyện mà bò xuống giường, mang đôi dép bông đi ra phong khách, mở của cho Thẩm Văn Khâm, sau đó ngáp một cái, "Anh cứ tự nhiên, tôi chuẩn bị một chút”.
Híp lại mắt, một mặt buồn ngủ khóe mắt còn chảy cả nước mắt, Ứng Thâm lần này mặt đồ ngủ cotton mang dép lê đi ra, Thẩm Văn Khâm nhìn đến cảm thấy phi thường mới mẻ, thậm chí nhúm tóc còn dựng ngược trên đầu.
Anh nhíu mày, tầm mắt tùy ý quan sát một vòng, một phòng ngủ một phòng khách,trang trí hiện đại đơn giản kiểu nhà thuê độc thân rất điển hình,
Ứng Thâm cũng không để anh chờ quá lâu, bảy phút liền, đứng ở huyền quan, khom lưng lấy ra giày thể thao mang vào. Thẩm Văn Khâm đứng ở bên cạnh, đồng dạng một thân quần áo thể thao rộng rãi, vóc người thon dài vừa nhìn là một thanh niên dương quang chính trực.
Thời gian này còn sớm, mà trong thành phố đã có không ít người bắt đầu công tác, cữa tiệm bán đồ ăn sáng, chờ thực phẩm bày sạp hàng hay người vội vã chen lấn tàu điện ngầm đến văn phong nhiều đém không xuể, mà khoảng cách thành phố chỉnh thức náo nhiệt thì càn một tiếng nữa. Cho nên Thẩm Văn Khâm dẫn Ứng Thâm chạy bộ trên lề đường ở công viên, cũng không đụng người nào, chỉ có tiếng chim ríu rít, thập phần yên tĩnh.
Không ngừng nghỉ chút nào duy trì tốc độ chạy bốn mươi phút, Ứng Thâm thở dốc, bước chân càng ngày càng chậm, chống đỡ đầu gối, một tay vịn cậy cột đèn giao thông bên cạnh, muốn dừng lại nghĩ một lát.
Sáng sớm Mùa đông, vốn là cảm giác lành lạnh , Ứng Thâm lại cảm thấy như có đống lữa đốt trong người, nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng trào ra, hai gò má nóng lên, mồ hôi trán không ngừng lướt xuống, phía sau lưng quần áo ướt nhẹp từ lâu, dán chặt lên da.
Chạy ở phía trước Thẩm Văn Khâm không nghe tiếng bước chân, liền quay đầu lại xem, quay người chạy.
"Mới chạy hơn nữa giờ, chưa phải lúc nghĩ”.
Ứng Thâm thở hổn hển ngẩng đầu nhìn hắn, khàn khàn nói: "... Mới?"
Thẩm Văn Khâm không chút do dự mà gật đầu. Trên thực tế, nếu như không phải là vì chăm sóc thể chất Ứng Thâm , dựa theo tốc độ chạy bộ bình thường của anh, chắn hẳn đã chả nhìn thấy bóng đâu.
"Huấn luyện viên, có thể suy nghĩ một chút trình độ học sinh hay không? Tốc độ chậm một tý!”
Thẩm Văn Khâm mỉm cười: "Đã chậm. Chạy đi, gió thổi vào mặt rất thoải mái, ven hồ chạy thêm một vòng, chúng ta liền nghỉ ngơi."
Nói xong, anh liền tóm lấy Ứng Thâm, lôi kéo cậu phải tiếp tục chạy. Ứng Thâm một mặt sống không còn gì luyến tiếc.
công viên này vốn là hình trái tim nổi danh, diện tích chung có 500 heta rộng rãi, một vòng hồ, phỏng đoán chắn gần năm km, dùng tốc dộ của cậu ít nhất hai mươi lăm phút sau mới nghĩ được.
Ứng Thâm cúi thấp đầu, tầng tầng thở dài. So với chạy bộ huấn luyện, cậu càng muốn đi công tác.
Chờ rốt cục chạy xong một vòng, cậu đã triệt để không còn khí lực, chỉ muốn co quắp trên mặt đất không nhúc nhích. Cậu tìm ghế tựa dài gần nhất đặt mông ngồi xuống, nhưng đáng tiếc không có chỗ tựa lưng, chỉ có thể chống đỡ bằng hai tay bên cạnh, mồ hôi đầm đìa, há mồm thở dốc. Thẩm Văn Khâm cũng có chút suyễn, nhưng còn lâu mới khoa trương như thế.
Ứng Thâm không khách khí đẩy anh một cái, bảo anh qua ngồi, sau đó liền ngã ra sau nằm dài trên ghế, không có chút hình tượng.
Thẩm Văn Khâm nhìn cậu như vậy, không nhịn cười được một chút, "Cậu bây giờ cùng người lức công tác, hoàn toàn là hai người."
"Người ta vốn dĩ có nhiều mặt, công tác đương nhiên muốn bản thân đáng tin, sinh hoạt hàng ngày liền không giống nhau. Nếu không phải ngày hôm qua từng mưa, bãi cỏ ẩm ướt, tôi muốn trực tiếp nằm trên đất." Ứng Thâm mệt đến gần chết, vô lực lườm một cái.
Đỉnh đầu là là bầu trời xanh thẩm, gió nhẹ thoang thoảng thổi tới, hoàn cảnh rất tốt. Thoải mái như lúc cậu ngủ trên gường!
"Xem cậu như vậy, tôi cũng muốn nằm xuống." Thẩm Văn Khâm cảm khái, nhìn một chút chỉ đủ chổ đặt mông.
Ứng Thâm không khách khí: "Trong công viên nhiều ghế, anh tùy ý chọn”
Vung tay lên, khí thế mười phần, giống như lão đại chiếm địa bàn.
Thẩm Văn Khâm đã nhận định cái ghế này rồi, không động đậy nữa.
Ứng Thâm nói: "Đừng cách tôi gần quá”.
Thẩm Văn Khâm: "?"
"Hôi quá."
"Nói như trên người cậu không hôi ý”.
... Xác thực, chạy xong toát mồ hôi toàn thân đều hôi, chính mình cũng ngại.
Thẩm Văn Khâm một tay chống trên ghế dài, Ứng Thâm nằm cách không xa., đôi mắt nữa khép bộ dáng buồn ngủ. Từ góc độ này nhìn qua, dưới cổ xương quai xanh hiện lên rõ ràng, hai vai không tính quá rộng, người khá gầy.
Hắn không nhịn được vươn tay chọt chọt vai Ứng Thâm , nói: "Còn thật không có thịt . trách không được đánh một cái đã ngất”
Ứng Thâm tức giận giơ tay vỗ một cái, "Tôi đây là vóc người bình thường, bởi vì hung thủ ra tay nặng đổi thành anh cững giống vậy, đầu anh là inox à?”
Thẩm Văn Khâm nhún nhún vai, thu tay về, không tỏ rõ ý kiến, ngược lại là nhớ lại một chuyện khác, "Đúng rồi, tôi lần trước tại bể bơi nhìn thấy cậu, vốn định gọi nhưng không nghĩ đến cậu lập tức đi mất , cậu cuối cùng đến đó làm gì?”
Nghe vậy, Ứng Thâm theo bản năng mà nhíu nhíu mày. Bất quá chỉ mười mấy phút sao đúng lúc để anh nhìn thấy?
Cậu nháy nháy mắt, thần sắc như thường, muốn giải thích rõ thì phi thường phiền phức, liền tránh nặng tìm nhẹ mà nói: "Tôi không biết bơi."
"Như vậy? Tôi bơi cùng ổn, có thể thuận tiện mà dạy cậu”. Thẩm Văn Khâm há mồm nói , ngữ khí rất quen cực kì.
Tuy nói bọn họ cũng không phải là đồng nghiệp mới quen nhưng nếu nói về thời gian cùng không lâu lắm.
Ứng Thâm kinh ngạc nhìn về phía cậu, nhất thời không biết nên nói như thế nào, "Thẩm Văn Khâm, anh trước giờ đều như vầy....”
Đợi vài giây, đều không nghe đoạn sau, Thẩm Văn Khâm câu môi cười, tự động bổ sung, "Như thế nào ? Anh tuấn, gợi cảm, nhiệt tình, giúp người làm niềm vui?"
Ứng Thâm rất không nể mặt mũi: "Như thế quen thuộc, thích lên mặt dạy đời, , hơn nữa còn tự luyến."
Thẩm Văn Khâm xua tay, một mặt khiêm tốn, "Vẫn ổn, vẫn ổn, ưu tú như vậy mới có thể làm huấn luyện viên cho cậu. Ngày mai tiếp tục sáng sớm chạy bộ, chờ cậu thích ứng gia tăng cường độ!”
Ứng Thâm ngờ vực, "Anh i không phải là bởi vì tôi nói anh , mà anh liền việc công trả thù riêng đi?"
Thẩm Văn Khâm mỉm cười, "Làm sao sẽ? Đề án Huấn luyện tôi sớm đã viết xong rồi”
Ứng Thâm một mặt không tín nhiệm.
Vừa hỏi vừa trả lời, đề tài càng xả càng xa, bơi lội sự cứ như vậy nhẹ nhàng mà trôi đi, Thẩm Văn Khâm, cũng không nghĩ đến bơi thì có vấn đề quan trọng gì, chỉ nghĩ cậu lúc đi bơi nhận được điện thoại gấp gì đó.
...
Một kỳ nghĩ ngắn ngủi, rất nhanh liền đến giờ làm việc.
Ứng Thâm đi bộ qua sảnh, phát hiện trước của phòng an ninh có một cô gái trẻ tay nâng một bó hoa tươi nhìn xung quanh như đợi ai Cậu liếc mắt nhìn, không để ở trong lòng, tiếp tục đi. Cô gái kia lại chỉ vào cậu, hỏi bảo an câu gì đó liền nở nụ cười sáng lạn ngọt ngào cười đem bó hoa đưa đến trước mặt cậu “ Anh là Ứng Thâm đi? Đây là người nào đó cố ý tặng anh bó hoa hồng trắng tinh khôi, xinh đẹp này, xin anh nhận lấy, chúc anh luôn vui vẻ hạnh phúc!”
Đáng tiếc, Ứng Thâm cũng không có gì vui, trái lại nhíu nhíu mày hỏi: "Ai đưa ?"
"Thật không tiện, đây là bí mật khách hàng, , tiệm chúng ta là không thể tiết lộ nha." Cô gái cong môi, xin lỗi mà lại không thất lễcười lịch sự..
Xem Ứng Thâm cũng không muốn nhận, cô gái có chút cuống lên, nhăn lông mày thanh tú, "Tiên sinh, có thể kí tên nhận không? Tôi đã đợi nữa giờ , anh nếu không nhận tôi sẽ bị trừ lương
Ứng Thâm cũng không muốn làm khó người khác, vươn tay định nhận hoa thì một thanh âm đánh gãy động tác của cậu.
"Ồ? Tặng hoa đưa đến cục, thật cố chấp theo đuổi nhen!”
Thẩm Văn Khâm một mặt tò mò đi tới, nhìn về phía cô gái, , khen: "Can đảm lắm."
Cô gái đỏ mặt , vội vã xua tay, "Không phải... Tôi chỉ là tới tặng hoa, tôi chỉ là nhân viên cửa hàng hoa thôi”.
Thẩm Văn Khâm cười cười, ánh mắt lóe lên, cũng không để ý bộ dáng, quay đầu nhìn về phía bóa hoa trên tay Ứng Thâm hỏi: "Có thể xem không?"
Ứng Thâm rất tùy ý gật đầu.
Anh liền thuận thế tiếp nhận bó hoa, quan sát vài lần, trong hoa giấu một tấm thiệu mang theo mùi nước hoa thơm nồng, chử viết xinh đẹp - Anh và em tương phùng trên biển vào lúc đêm đen, anh có phương hướng của anh, em cũng có phương hướng của chính mình.
"Đây là người tặng hoa viết sao?"
Cô gái sửng sốt một chút, "Không, là cửa hàng chúng tôi hỗ trợ viết”.
"Tặng hoa i là nam hay nữ ?"
Cô gái đột nhiên có loại cảm giác thấp thỏm căng thẳng bị cảnh sát thẩm vấn , sợ có gì không đúng, "Chắc là nữ... tôi.. tôi cũng không rõ ..Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì."
Hỏi nửa ngày, kết quả Thẩm Văn Khâm chỉ là nhún vai một cái, giống như không có chuyện ì phat sinh, chuyện gì đều không phát sinh giống nhau
Cố tình trùng hợp, Triệu Trác Nhuệ đi làm nhìn thấy màn này, trêu chọc , "Ai ai, tặng hoa đây, giữa các cậu, i phát sinh cái gì không muốn cho người khác biết? Tôi nhớ tới hoa hồng trắng hoa ý nghĩ là tình yêu thuần khiết ôi nhaaaaa ~”
Thanh âm Cố ý kéo dài thật muốn ăn đòn, một bộ dạng phát hiện chuyện bát quái.
La Nhất Trạch nói chen vào: "Bên cạnh còn có một cô gái”.
Triệu Trác Nhuệ đôi mắt càng sáng hơn, "Cẩu huyết tình tay ba?"
Thẩm Văn Khâm cùng Ứng Thâm đều rất bất đắc dĩ. Cô gái Cửa hàng hoa không thể làm gì khác hơn là liền giải thích một lần, Triệu Trác Nhuệ nghe lại rõ , một mặt thất vọng.
Một đường bị nhạo báng lên lầu, chờ thang máy dừng lại, đi ra, mới nói lời từ biệt.
Một bên nụ cười nhàn nhạt, một bên giả tạo cười.
Ghi chú:
(*)Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) được công nhận chính thức vào năm 1980 trong Sổ tay chẩn đoán các rối loạn tâm thần phiên bản III (DSM-III) của Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ. Nhưng rối loạn này đã được biết đến từ trước vào thế chiến thứ nhất với cái tên Shell Shock (nghĩa đen là: cú sốc do đạn trái phá).
Người ta nhận thấy những binh sĩ mặc dù đã giải ngũ và có cuộc sống như mọi người nhưng sau một thời gian, họ xuất hiện những biểu hiện tâm lý bất thường. Tới thế chiến thứ hai, nó được biết đến nhiều hơn nhưng rối loạn stress sau sang chấn chỉ thực sự được chú ý và nghiên cứu vào năm 1980, khi các bác sĩ tâm thần Mỹ nghiên cứu về một hội chứng gọi là “Hôi chứng sau chiến tranh Việt Nam” xuất hiện ở khoảng 700.000 cựu binh Mỹ đã từng tham chiến tại Việt Nam (1965 – 1973).
Nhận xét
Đăng nhận xét