Theo dấu tội phạm c21
Chương 21: Quyển nhật ký
Người dịch : Khởi đầu
Người Phụ nữ trung niên lại như thấy được nhánh cỏ cứu mạng, không để ý mặt đầy nước mắt, nắm chặt ống tay áo Ứng Thâm, "Đúng! Đã một tháng, tôi khoảng thời gian này thường mơ thấy con bé ở trên đường du đãng, quần áo đều rách rưới, chân trần... Tôi rất sợ, rất sợ con bé bị người xấu mang đi. Tôi nghe nói công viên Thạch Anh có một nữ sinh rất trẻ chết, tôi... Con gái tôi cũng mất tích ở đó..”
Trương Lệ Linh, nữ giới, mười bốn tuổi, học sinh lớp 9 , mất tích đã qua một tháng.
Tình huống này, làm sao nghe đều vô cùng không lạc quan. 91% vụ án trẻ em mất tích sau 24 giờ đều bị ngộ hại, nói như vậy, Trương Lệ Linh tỷ lệ sỗng sót cơ bản là con số không.
Mà lần này đồng thời đã xảy ra vụ án khác, cần thiết cân nhắc đến hai vụ án có liên hệ hay không?
Kỹ thuật viên đem tài liệu của Trương Lệ Linh và mấy vị người bị hại tiến hành so sánh, phát hiện cô bé và Lâm Kỳ là học sinh của một trường chỉ có điều một người lớp 9, một người lớp 11.
Ứng Thâm lấy mấy tấm ảnh từ người nhà, án bên cạnh Lâm Kỳ, dùng bút vẻ lên dây liên kết, bên trên ghi dấu chấm hỏi. Một người mất tích, một người bị hại, giữa hai người có liên hệ gì?
Cảnh viên nhìn bọn họ đem ảnh Trương Lệ Linh dán lên trên bảng trắng, làm một nhánh manh mối cần cân nhắc, không nhịn được mở miệng: "Coi như tìm thấy em ấy, cũng không cách nào nói cho các anh biết tin tức gì, trạng thái tinh thần cuả em ấy không quá bình thường.”
Thẩm Văn Khâm cau mày, "Người nhà vừa nãy tại sao không nói?"
Loại tình huống quan trọng này cần phải cân nhắc bên trong.
"Chuyện này cũng không phải chuyện tốt đáng tuyên dương gì, ai sẽ vội vã mà nói. Chúng tôi lúc trước cũng là nghe hàng xóm thảo luận mới biết, tình huống đặt thù của Trương vệ Linh, chúng ta khó mà dự liệu được em ấy đi đâu, cũng không thể dùng tư duy người thường mà cân nhắc, thậm chí gặp phải nguy hiểm em ấy cũng không biết cân nhắc.”Cảnh viên thở dài.
Thẩm Văn Khâm suy tư: "Nếu như là người tinh thần có vấn đề , nói như vậy, là rất dễ nhìn ra, lang thang trên đường rất dễ nhìn thấy, theo đạo lí mà nói thì không quá bao lâu sẽ bị phát hiện”.
"Chúng tôi lúc đó cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn không nhận được điện thoại phát thông báo tìm người cũng không thấy phản hồi, chúng tôi suy đoán cô bé có thể bị bắc cóc hoặc ngộ hại, như vậy đi tìm, độ khó không phải khó bình thường”. Cảnh viên tràm mặt nói, “ Các anh hiện tại muốn làm gì?”
Ứng Thâm chỉ vào đường màu đen trên bản trắng, “ Tôi muốn bắt đầu điều tra ở đây, tôi cảm thấy Trương Lệ Linh chắc còn sống”.
"Tại sao?" Cảnh viên hiếu kỳ.
Ứng Thâm rũ mắt, ánh mắt chuyên chú nhìn ảnh Trương Lệ Linh cùng mẹ, hai người tự sát cười vô cùng hành phúc, xán lạn. Cô là gia đình đơn thân, hoàn toàn dựa vào mẹ nuôi lớn, mẹ cô cũng có một người con gái là cô, “ Người nhà cô vùng kiên trì và tin tưởng, tôi cũng cho rằng như thế”.
"Trực giác?" Cảnh viên không thể tiếp thu lý do này. Đặt ở lão cảnh sát thâm niên, có lẽ còn có chút độ tin cậy, mà vị trước mắt này còn trẻ như vậy."Vụ án gấp gáp, không cho phép lãng phí bất kỳ thời gian."
"Đúng." Ứng Thâm gật đầu, bộ dáng vô cùng tán thành, nhưng không chút thay đổi ý kiến.
Cảnh viên một mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía Thẩm Văn Khâm, "Các anh hợp tác ra sao ?"
Kiên trì ý nghĩ của mình như vậy , cũng không quản người khác nói cái gì.
Thẩm Văn Khâm thì lại nói: "Cậu ấy nói như vậy khẳng định có lý do ." Tuy rằng bọn họ mới chỉ hợp tác qua một vụ án, mà y thấy tính cách Ứng Thâm không giống như người sẽ xằng bậy.
Bọn họ đi tới nhà Trương Lệ Linh ,căn nhà độc lập rất bình thường, một phong khách hai phòng ngủ.
Mẹ Trương rót nước cho bọn họ, sau đó ngồi xuống ghế sô pha , ôm thật chặc cánh tay của mình, cảm giác như rất lạnh.
Ứng Thâm hỏi: "Con gái dì tính cách thế nào, thích gì, thường đi nơi nào?”
"Điều này tôi đã nói cùng cảnh sát”. Mẹ Trương nôn nóng, “ Không nên hỏi tôi, mau giúp tôi tìm kiếm con bé”.
"Phân tích tâm lí con gái dì có thể giúp chúng tôi suy đoán em ấy xuất hiện ở đâu. Chúng tôi để ý trọng điểm có hơi khác lúc trước, hi vọng thông qua dì có thể từ những chi tiết nhỏ tìm thấy thông tin hữu dụng”. Thẩm Văn Khâm thanh âm ôn hòa động viên, "Trong giai đoạn con gái dì mất tích, em ấy có thay đổi gì không?”
Mẹ Trương hít một hơi, nỗ lực để cho mình bình tĩnh, "Linh linh vốn dĩ rất hoạt bát thích cười, nhưng có thể do quan hệ điều động công tác của tôi, sau khi dọn nhà, tâm tình của con bé luôn ủ rủ, nói chuyện với nó mấy lần, có chút chuyển biết tốt chút, nhưng công việc bận rộn , thường không quan tâm được con bé, nó.... thích ăn đồ ngọt, Nơi có thể đi chắc là xem hoa ở Thạch Anh cong viên...”
"Chỉ có một chổ? Tuổi này không phải thường xuyên ra ngoài chơi với bạn sao?” Ứng Thâm hỏi, "em ấy đi cùng với ai?”
Mẹ Trương rũ mắt, biểu tình tự trách mà giải thích: "Con bé đi một mình, tôi không có bao nhiêu thời gian cùng nó. Chúng tôi dọn qua đây ba tháng trước, còn chưa thích ứng được, không có bạn bè thân cận gì?”
Ứng Thâm: "Ba tháng, thời gian đã rất lâu."
Điều này rất không bình thường.
Mẹ Trương vành mắt đỏ, càng thêm tự trách, "Đều là lỗi của tôi, tôi phải quan tâm nàng nhiều hơn nữa...”
Thẩm Văn Khâm đưa khăn giấy, động viên cảm xúc nàng.
Ứng Thâm: "Xin hỏi có thể nhìn một chút phòng con gái dì không?”
Mẹ Trương lau nước mắt, "Có thể, tôi vẫn không động tới hòng của nó"
Bọn họ theo mẹ Trương chỉ phương hướng, đi vào trong.
Bức tường sạch sẽ, ga gường màu lam nhạt , đầu gường để một cuốn tiểu thuyết
guyền nghi, ở giữa kẹp bookmat đánh dấu trang sách, chỉ mới đọc một phần ba,
bàn gỗ tùy ý để sách giáo khoa, khá bừa bộn.
Bọn họ qua loa nhìn một vòng, có chút kỳ quái.
"Tuổi tác nữ sinh thời điểm này, là
lúc thanh xuân là lúc thích chưng diện, đối với người khác nảy sinh hảo cảm
khác, mà phòng cô bé ngay cả mấy con gấu nhiều lông cũng không có, trang sức mà
màu sắc thiếu di cảm giác thiếu nữ.”
Ứng Thâm khom lưng trước bàn đọc sách, cúi đầu tìm kiếm gì đó.
"Tìm cái gì?"
"Quyển nhật ký." Ứng Thâm cầm lấy quyển sách trên tủ sách ô vuông, lộ ra mặt sau giấu một sổ ghi chép mặt trên còn có khóa mật mã. Bốn con số, theo tình huống của cô sẽ chọn mật mã là gì?
Ứng Thâm cầm cuốn sổ suy tư.
"Đưa tôi” Thẩm Văn Khâm vươn tay qua lấy quyển nhật ký, nhẹ cười nói: "Không cần phiền toái như vậy”
Nói, hai tay dùng sức bẻ , một tiếng cạch, khóa mật mã bị bạo lực phá vỡ, một tấm hình từ bên trong bay ra, rơi trên mặt đất.
"Đừng quá để ý con đường trước mắt, có thể mở một con đường của chính mình mà” Thẩm Văn Khâm câu môi, khom lưng nhặt lên bức ảnh.
Nghĩ tới mật mã, đang chuẩn bị thử thì tay trống rỗng, Ứng Thâm sửng sốt một chút, cuối cùng chỉ có thể thở dài, buông tay, sau đó tiến lên trước xem quyển nhật ký.
Lật nhanh từng trang từng trang xem, chữ lít nha lít nhít, cơ hồ điều là những câu trương Lệ Linh hậm hực phát tiết, thống khổ ở trường học, mẹ bận rộn không hiểu cái gì cũng phải chịu đựng một mình, thậm chí có bốn mươi ba chổ nhắc tới cái chết.
Mà Thẩm Văn Khâm nhìn tấm hình trên tay, là hoạt động chụp ảnh chung lần nào đó, Trương Lệ Linh đứng ở góc, hoàn toạn không hợp với người bên cạnh, biểu tình ngột ngạt. Mà giữa đám người, có một gương mặt quen mắt tươi cười.
Thẩm Văn Khâm: "Cô bé quen Lâm Kỳ."
Không chỉ có như vậy, mặt Lâm Kỳ còn dùng sức lấy bút lông bôi đen, tâm tình câm hận rất rõ ràng , liên hệ vơi người tên L xuất hiện nhiều lần trong nhật ký, đại khái chắc là chỉ Lâm Kỳ.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đi ra phòng khách.
"Cô Trương , xin hỏi bà có biết con gái bị bạo lực học đường nghiêm trọng không?”
Mẹ Trương cau mày: "Bạo lực? Con gái tôi làm
sao gặp phải chuyện này, tính cách nó hiền hòa... không đúng , lúc trước tôi có
nghe nói nó ở chung với bạn không được tốt, tôi chỉ nghĩ mâu thuẩn mấy đứa nhỏ,
qua hai ngày là tốt, cũng không cho nó quản nhiều như vậy, chuyên tâm học chẳn
mấy chốc thì cuối cấp... Ý của anh là nói con gái tôi mất tích và bạo lực học
đường có liên qua, người ức hiếp con bé làm ?”
"Trước mắt còn chưa rõ ." Ứng Thâm giải thích, "Dì tạm thời không nên suy đoán lung tung tăng thêm sự lo lắng của bản thân, chúng tôi sẽ tận lực điều tra, có kết quả sẽ thông báo bà ngay”.
"Mặt khác, nếu như dì nhớ tới chuyện gì liên quan tới con gái, xin nhất định nói cho chúng tôi biết”.Thẩm Vănm hâm đưa lên danh thiếp.
Hai người nói xong, đang muốn quay người rời đi.
Ứng Thâm lại nghĩ tới gì đó , hốt quay đầu lại hỏi: "Cô Trương , con gái bà có thích chó không, Tựa như Labrador?"
Trương mẫu sững sờ, "Không, nó thích mèo, mèo mướp.”
"Như vậy... Cảm ơn."
Ứng Thâm suy tư gật đầu, lúc này mới thật sự đi ra cửa.
Trên đường, Thẩm Văn Khâm hỏi: "Cậu làm sao nhắc tới Labrador ? Lẽ nào cậu hoài nghi Trương Lệ Linh kia có liên hệ với thiếu niên?”
"Chúng ta trước giả thiết thiếu niên cố chấp mà quan tâm Labrador kia , theo đuôi Lâm Kỳ, trùng hợp gặp được cô bé thiếu kiên nhẫn mà ngược đãi chó, óc nóng lên, đưa đến cảm xúc mãnh liệt giết người. Mà căn cứ lời giải thích trạm cứu trợ chó hoang, thiếu niên khoảng mười ba tuổi, vóc người gầy yếu, cũng không phù hợp với khí lực thể trạng người bị hại” Ứng Thâm suy tư , "Nhưng bây giờ không tìm được hai người, Trương Lệ Linh cùng thiếu niên không biết tên , đều cùng liên hệ với Lâm Kỳ."
"Cậu đang nói loại thần chết D kia thay người hoàn thành tâm nguyện giết người?” Thẩm Văn Khâm đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Cho tới nay đã có mười năm vẫn như cũ án treo chưa được phá, hung thủ vô tung vô ảnh, năng lực phản trinh sát cao, thủ đoạn gây án hết sức cẩn thận, tỉ mỉ chọn lựa một người mang nguyện vọng, giết chết người mà cậu câm hận sau đó thả một tờ giấy trước của nhà , viết tâm nguyện của ngươi đã hoàn thành. Kèm theo bức ảnh người chết thảm kia.
Vừa bắt đầu, những người kia cho là chỉ là trò đùa dai, nhưng nghe đến lời đồn đãi, biết đến thật sự phát sinh, lập tức báo cho cục cảnh sát. Nhưng cũng bài trừ có vài người không báo, bởi vì kẻ bị giết vốn dĩ cũng không phải người tốt, người chồng bạo lực, hiếp dâm, kẻ nghiện,..
Tuy nói mọi người đều biết, sinh mệnh là đáng quý, cách suy nghĩ cho là ai đó đáng chết có chút ác độc, trên thực tế có mấy người sau khi làm ra những việc đó, thì tương đương từ bỏ nhân cách bản thân, người khác không có cách nào cho họ cái nhìn bình đẳng. Bọn họ phá huỷ nhân sinh của người khác, tự nhiên cũng nên trả giá thật lớn.
Một mạng đền một mạng, thậm chí một mạng đền nhiều mạnh, tiện nghi cho bọn họ.
Không thể tránh khỏi, có người sẽ nghĩ như vậy . Pháp luật vì công chính nghiêm minh mà không ngừng sửa dổi, đủ để thẩm phán định ttooij trước giờ đều không phải chuyện dơn giản.. Có người làm cái việc gọi là vệ đạo , chỉ là dùng phán đoán chủ qua trong lòng đi phản định xã hội, giết chết không phải phương pháp giải quyết tốt nhất, chỉ thêm càng nhiễu loạn trật tự xã hội.
Người không phải là máy móc, dưới ảnh hưởng của bên ngoài, cái công chính mà thần chết Death mang đến chỉ là hỗn loạn, máu me, còn là giết chóc.
Ứng Thâm thần tình nghiêm túc, hai mắt đen
kịt thâm thúy, "Tôi không biết, nhưng tôi hi vọng tốt nhất đùng đúng”
Nhận xét
Đăng nhận xét