Theo dấu tội phạm c20
Chương 20: Chó
Người dịch : Khởi đầu
Bọn họ đi tới cục công an địa phương, nói chuyện cùng người lúc trước phụ trách án này.
"Mẹ của Lâm Kỳ ở đây, các anh có muốn đàm luận một chút không?”
Bọn họ gật đầu, đi qua hành lang gặp người phụ nữ ngồi trên ghế, đưa cho bà ly nước ấm. "Chào dì, chúng tôi là nhân viên phân tích tâm lý tội phạm đến đây hỗ trợ điều tra án, muốn đến chổ dì điều tra một chút tình huống cụ thể”. Ứng Thâm lễ phép mở miệng.
Vừa nhắc tới con gái mới mất, làm người me
bà đây đôi mắt ủng đỏ, đôi môi run rẩy, thần sắc bi thương thống khổ”. Kỳ kỳ con
bé luôn rất hiếu thuận, vì sao lại có người như thế đối với con bé... Nó mới mười tám tuổi, còn có nhiều chuyện như vậy
chưa có thử qua, tôi luôn nghĩ con bé có thể gả cho một người tốt, có đứa con
đáng yêu...”
Thẩm Văn Khâm cụp mắt, mím môi, nhẹ giọng
nói: "Tôi hiểu được tâm tình của dì,
cho nên mới càng mong muốn tìm ra hung thủ, làm em ấy có thể ngủ yên giất. Trước
khi sự việc phát sinhh, Lâm Kỳ có chổ nào kì lạ không hoặc quen người lạ nào đó
có mâu thuẩn cùng ai không?”
Mẹ Lâm cúi đầu dùng khăn giấy lau khô nước
mắt, lại ngẩng mặt, ẩn nhẫn nói: "Không có, con bé tính cách rất tốt, ở chung với bạn học cũng
rất tốt, sẽ không có đắc tội với người khác, cũng sẽ không làm quen người lạ. Khoảng
thời gian này con bé cùng bạn học chuẩn
bị cuộc thi lễ hội nghệ thuật của trường, lên sân khấu biểu diễn, nó nhảy đẹp lắm, quần áo chọn lựa cũng không
tồi, quyết tâm phải cầm được giải thưởng, bởi vì chuyện này mà làm nũng với tôi
nói muốn nuôi chó, lần này mà đoạt giải thì sẽ nuôi.Con bé xin tôi nói rất muốn,
tôi thì lại không khuyên không được, còn chưa tới thi đấu đã đi thu nhận con
chú chó về nhà , con bé vui lắm, nhưng khi con bé dắt chó di dạo thì lại ....
tôi không nên...”
Nói, nước mắt lần thứ hai không nhịn được
dâng lên.
Ứng Thâm khuyên : "Chuyện này dì cũng
không sai, chỉ là muốn thỏa mãn ý muốn của con trẻ mà thôi đừng trách bản
thân”.
Cậu lấy ra một cái túi vật chứng trong suốt, là dây
thừng vứt bên cạnh Lâm Kỳ được thu lấy
vào lúc đầu kiểm chúng hiện trường vụ án.
"Phiền ngài phân biệt một chút, đây là Lâm Kỳ mua dây thừng cho chú chó sao?”
Mẹ Lâm rưng rưng gật đầu, lại nhớ về con gái.
"Chú chó kia sau khi sảy ra án có về nhà không?”
Mẹ Lâm lắc đầu, trên mặt mang nước mắt, thân thể không tự chủ nghiêng về phía trước, bất mãn mà cấp bách nói: "Tại sao cậu vẫn luôn hỏi về chó? Cậu không phải tới điều tra hung thủ giết chết con gái tôi sao?”
"Chúng tôi hiện tại đang điều tra tìm ra mục dích của hung thủ, có lợi cho chúng ta tiến về một bước tìm ra thân phận nghi phạm” Ứng Thâm ánh mắt yên tĩnh ôn hòa, tự mang theo một loại sức mạnh động viên , "Vừa mới bắt đầu, chúng tôi cho rằng chú chó trong lúc hỗn loạn mà chạy mất, nhưng mà dì xem vong cổ có dấu vết bị cắt đứt, căn cứ vào tình huống lúc đó thì khả năng hung thủ mang đi”
Mẹ Lâm một lòng chỉ muốn tìm ra hung thủ giết chết con gái bà, hận không thể nhanh chóng diệt trừ, cảm xúc bi phẩng cường liệt dân trào, bà đột nhiên trợn to mắt, không ngừng nâng lên âm lượng, "Vậy như thế nào! Con chó này lẽ nào có thể gọi điện thoại nói cho các cậu biết hung thủ đang ở đâu sao? Nói mục đích chẳn lẽ hắn ta vì một con chó mà giết chết con gái tôi sao?”
Bà đứng lên, sau khi không khống chế được cảm xúc mà hét lên liền che miệng mình oằn người cúi đầu yên lặng rơi nước mắt.
"Trước mắt còn chưa tra ra nguyên nhân, nhưng chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực điều tra án này, có tin tức cũng sẽ thời gian sớm nhất thông báo cho dì, tôi đảm bảo với ngài!”
Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm an ủi mẹ Lâm một hồi, quay người rời đi, đến một bên nhỏ giọng thảo luận.
"Cậu thật cảm thấy được nghi phạm vì chó mà giết người?" Thẩm Văn Khâm hỏi.
"Ngoài cái này ra, trước mắt Lâm Kỳ không có lý do khả nghi bị hung thủ ngắm trúng, sự việc khác thường tất có yêu quái, bình thường mà nói mọi người cho rằng không đến nỗi vì sủng vật mà lấy đi mạng người , nhưng bây giờ cũng không ngại thử từ phương hướng này tra một chút." Ứng Thâm mang theo quan điểm này.
Bọn họ chạy xe tớ trạm cứu trợ chó hoang mà Lâm Kỳ đến, cẩm
bức ảnh chụp thú cưng cho nhân viên xem.
“ Thật xin lỗi, chúng tôi chổ này cũng không có ghi chép tỉ mì, ai có ấn tượng với chú chó này?”
Cũng không quá lâu , người phụ trách mang đến hai người tình nguyện viên trẻ tuổi.
Một người trong đó nói: "Con này là Labrador vẫn luôn được chúng tôi thay phiên chăm sóc, có điều cũng không bao lâu, ba ngày sau đã có người nhận nuôi”.
"Anh xem, là cô bé này sao?" Thẩm Văn Khâm lấy ra bức ảnh Lâm Kỳ cho bọn họ xem.
"Đúng, chuyện một tuần trước , tôi còn nhớ rất rõ lúc đó dáng vẻ con bé chọn trúng rất vui . Labrador này , khỏe mạnh tính tình rất dễ thương, chó hoang mà lớn lên đẹp vậy cũng rất ít thấy.Trong trạm cứu trợ rất nhiều thú cưng đều từ bệnh viện thú y, đống rác ven đường, thậm chí cứu được ở lò mổ, trên thân đều có những vết thương “Người tình nguyện một đến đây, ngữ khí có chút tức giận ,bất bình vì những động vật nhỏ, “ Nếu đã muốn nuôi thú cưng thì hãy đem chúng thành người nhà, chăm sóc cẩn thận, lúc chán rồi lại tùy ý cứt bỏ, với những tên khốn có khác biệt gi”
Ứng Thâm nhìn chó con xung quanh, trên thân thể đều có những vết thương bất đồng, nhìn thấy người đều sẽ rúc trốn về sau, cảnh giác nhỏ giọng sủa. Cậu liếc mắt nhìn chằm chú, mới quay đầu tiếp tục hỏi: "Có thông tin chủ nhân con chó này không?"
"Không có, chúng tôi đã kiểm tra tỉ mỉ qua, không có vòng cổ chứng minh có chủ, cho nên nó mới bị người tốt đi nếu không gặp người đi đường đã sớm liên hệ chủ nhân nó mang đi.. Cái này rất bình thường là bị chủ nhân bỏ rơi”.
Thẩm Văn Khâm nắm lấy trọng điểm, "Người
tốt qua đường, không phải nhân viên cứu trợ các anh mang về sao?”
"Không phải, Labrador này là một thiếu niên đưa tới."
" Thiếu niên như thế nào? Anh còn nhớ cậu ta bộ dạng ra sao không?"
"A... Cái này dường như hơi khó, cậu ta khá thẹn thùng hướng nội, lúc tới vẫn luôn cúi đầu, cũng không thích nói chuyện, tôi chào cậu ta cũng không để ý, chỉ vẫn ôm Labrador Tôi thấy cậu ấy bộ dáng thích chó như vậy, liền hỏi tại sao bản than không tự nuôi, trong trạm cứu hộ có rất nhiều chó hoang vẫn luôn không ai chú ý đến thì có thể sẽ bị xử lý, cậu chỉ liều mạng lắc đầu, cậu biết người nhà không cho nuôi, vân luôn phản đối”
"Khi Labrador bị nhận nuôi , thiếu niên kia ở đây phải không?" Ứng Thâm hỏi.
Người tình nguyện kinh ngạc: "Làm sao
cậu biết?Sau khi từ đưa Labrador đến , mỗi
ngày đều lại đây bộ dáng như tình nguyện viên, chăm sóc chó bên trong trạm cứu
trợ, tuy rằng cậu ta không thế giao lưu
với chúng tôi, nhưng cậu ấy lại rất kiên trì với những chú chó, ngay cả chúng
tôi cũng không so sánh được, cậu bị thương cũng không để ý chỉ lo an ủi chó”.
Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm liếc mắt nhìn nhau, lại hỏi: "Hắn bây giờ còn có tới sao?"
"Lại nói sau khi Labrador bị nhận nuôi, liền không có quay trở lại."tình nguyện viên biểu tình có chút đáng tiếc, bọn họ bên này thật sự rất thiếu người.
"Lúc đó, biểu hiện của cậu ta có dị thường gì không ?"
"Liên tục nhìn chằm chằm vào cô bé kia, còn hình như nói thầm cái gì không được không được."
"Có ý gì?"
Người tình nguyện suy đoán: "Có thể là lo lắng cô bé kia nuôi không tốt chó đi, dù sao cô bé cũng không có bất kì kinh nghiệm nào. Mặt dù nói nuôi con không giống nuôi chó mèo, nhưng nuôi thú cưng cũng không phải chuyện đơn giản, phải chuẩn bị rất nhiều đồ không chú ý cho chúng ăn tầm bậy có thể dẫn đến chết không phải là không có phải người có lòng chăm sóc mới được
Thẩm Văn Khâm hỏi: "Có ghi chép về thiếu niên không ?"
Người phụ trách đáp: "Có là có, nhưng cũng không có cái gì dùng được!”
Mở ra ghi chép nhân viên , trong đó có một hàng viết —— Vượng Tài.
Vẻ mặt của mọi người trở nên có chút khó có thể hình dung.
Người tình nguyện nói: "Đây là tên cậu ấy đặt cho Labrador , tôi thấy cậu ấy thật sự thích nó, cậu ấy chỉ giúp đỡ không yêu cầu quá nhiều”
" Phương thức liên lạc..." Dĩ nhiên là càng thêm không thể có.
Người tình nguyện quả nhiên lắc đầu.
Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm liền nói: "Cám ơn các anh phối hợp, nếu như nghĩ ra chi tiết nhỏ liên quan liền làm phiền gọi cho cục cảnh sát.”
Bọn họ gật đầu.
Trở lại cục cảnh sát, lúc đi qua đại sảnh , một người phụ nữ trung niên cầm
tay nữ cảnh sát, rưng rưng không ngừng nói cái gì đó, mơ hồ có thể nghe thấy
van cầu cô, cứu..
“ Lại sảy ra án ?” .Thẩm Văn Khâm cau mày. Chỉ cần là người bình thường, cũng sẽ không hi vọng vụ án phát sinh liên tục.
Cảnh viên giải thích: "Không phải, con gái của bà mất tích, mỗi ngày đều đến cục cảnh sát, nhưng chúng ta tra xét hơn nửa tháng đều không có kết quả gì, liên hệ đài truyền hình phát thông báo tìm người, mỗi địa phương có khả năng xuất hiện đều phái người đi tìm. Nhưng hiện tại phát sinh án mạng nhân lực không đủ...” Người có thể phân đi xử lý án rất ít.
Đám Ứng Thâm gật đầu, có thể hiểu được sự bi thương của người nhà, nhưng cũng rõ bản thân nên làm gì, nghe xong cũng biết án này, trong tay còn có chuyện quan trong gấp gáp. Lúc này, phụ nữ trung niên lại đẩy tay nữ cảnh sát , nhanh chân gấp rút chạy vào bên trong lão đảo, khàn giọng nói :” Con gái tôi mất tích một tháng mà sao các người không giúp tôi tìm nó?”
Ứng Thâm bước chân dừng lại, nhăn chặt mày
lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bà, hỏi: "Con gái của dì là một tháng
trước mất tích ? Ở đâu?"
Nhận xét
Đăng nhận xét