Theo dấu tội phạm c19

Chương 19 Tra án

 Người dịch : Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

     Lại đến ngày đi làm.

     Ứng Thâm theo đường cũ mà đi vào tiệm cà phê dự định mua một ly sữa lắc vani. Đi tới trước quầy, phát hiện nhân viên đã đổi thành một cô gái đeo mắt kính, động tác không quá quen tay.  Cô ngẩng đầu nhìn  Ứng Thâm, mặt không khỏi đỏ một chút, hỏi: "Quý khách, xin hỏi ngài muốn gọi món nào?”

“ Sữa lắc vani nhiều kem”  Ứng Thâm đáp, thuận miệng hỏi một câu, "Nhân viên trước kia của cửa hàng đâu rồi?’

   “ À, anh là vị khách mà Lý ca nhắc tới sao”."  nhân viên nữ của tiệm bừng tỉnh,  , nhiệt tình lộ ra nụ cười, "Anh ấy xin nghỉ bệnh, trước khi đi còn cố ý nhắc tôi là có một vị khách quen thường cuyên đến, mỗi lần đều gọi sữa lắc vani nhiều bơ.”

“ Như vậy, anh ấy không sao chứ?”

     "Phát sốt, có điều cũng khỏi nhanh, mai có thể quay lại làm rồi”. Nữ nhân viên cửa hàng đáp.

     "Ồ, thật là đúng khéo , Ứng Thâm."

     Phía sau truyền đến giọng nam quen thuộc, ngay sau đó là bàn tay khoát lên vai cậu, , chào hỏi.

     Ứng Thâm quay đầu lại nhìn sang, quả nhiên là Thẩm Văn Khâm.

     "Không khéo.  Chổ này là tiệm cà phê gần cục nhất,  đương nhiên có thể tình cờ gặp đồng nghiệp”.

     Thẩm Văn Khâm nhún vai, liếc  sữa lắc trong tay Ứng Thâm một cái. Cũng không phải lần đầu tiên thấy được.

     "Nói đến, khẩu vị của cậu thật giống con nít”.

     Ứng Thâm yên lặng uống sữa lắc, giả bộ không nghe thấy, quay người liền hướng cửa đi, lại bị Thẩm Văn Khâm nắm lấy cánh tay, lôi kéo không cho đi.

     "Nếu đã gặp nhau thì cùng nhau đi đi” Thẩm Văn Khâm người này đại khái là không am hiểu hỏi ý kiến người khác tiếp  quyết định, không thả người đi.     Ứng Thâm mắt tối lại trợn trắng, bất quá cậu cũng  không thật dự định đi,  đứng ở một bên ngậm lấy ống hút chậm rãi uống sữa lắc.

     Chờ Thẩm Văn Khâm gọi cà phê ,,ngay  cửa đột nhiên truyền đến một trận âm thanh  ầm ỹ. Một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi hùng hùng hổ hổ, đầy người mùi rượu, đạp ngã hai cái ghế, giống như đến đạp phá.. Hai nhân viên nam của cửa hàng vội vã tiến lên, cố gắng khuyên hắn rời đi.

     "Lý Văn Đào! Tên tiểu tử thối nhà ngươi, ở đâu? ! nhanh  lăn ra đây cho ta! Mày cho là trốn đi thì không sao rồi ư! Tiền tháng này còn chưa trả tao!”

Hai nữ nhân viên không tự giác trốn sau quầy thu ngân, nhỏ giọng nói, : “ Đó là ba Lý ca đi? Cả ngày uống rượu còn cướp lương của Lý ca thật đáng thương mà có người ba như vậy!”

     "Xong rồi, chúng ta đi thôi." Thẩm Văn Khâm cầm lấy Americano, cùng Ứng Thâm sóng vai đi ra phía ngoài, thời điểm đi ngang qua một đám người, cố ý lấy ra chứng minh cảnh sát, nghiêm giọng nói: “, "Ồn ào cái gì? Muốn theo chúng ta đến cục cảnh sát đi một chuyến sao?"

     Gã đàn ông dừng lại động tác, thấp giọng mắng, vẻ kiêu ngạo vừa rồi yếu xuống không ít, hừ lạnh một tiếng, không cam lòng mà rời khỏi tiệm.

     Nhóm nhân viên cửa hàng cùng nhau thở một hơi, khom lưng hướng bọn họ nói cảm ơn.

     Tiến vào cục, hai người sóng vai xuyên qua hành lang, tình cờ gặp nữ dồng nghiệp.Cô  dừng lại  cười khanh khách chào hỏi  Ứng Thâm , ngón tay không tự chủ vén mái tóc dài trên vai, , "Ứng Thâm, sớm vậy."

     " ừ, Sớm." Ứng Thâm gật đầu, cũng cười trả một cái, đúng quy đúng củ, lại làm cho nữ đồng nghiệp hơi cảm thấy thất vọng.

     Thẩm Văn Khâm một bên đứng nhìn, sửng sốt một chút, không nhịn được nghiêng đầu cong cong môi.

    

     Hành vi cẩu độc thân đáng đời kinh điển, Người khác tỏ có ý với cậu cũng không thấy.

     "Làm sao vậy?" Ứng Thâm chú ý tới anh đang cười, kỳ quái hỏi.

    

     "Không có gì." Thẩm Văn Khâm cũng không tính giải thích, ngược lại  dời đi đề tài, "Nói đến, lần trước cậu bảo  La Nhất Trạch điều tra người có kết quả sao?"

    

     "Ừm." Ứng Thâm gật đầu, lại không có tiếp tục nói.

    

     Thẩm Văn Khâm rất không có  nhãn lực, truy hỏi: "Thế nào, có thể nói một chút sao?"

    

     "Không thể."

    

     Ứng Thâm thẳng thắn bộc trạch cự tuyệt.

  

     "..."

    

     Thẩm Văn Khâm ngẩn ra,  sao cũng không nghĩ tới, nhưng đáng tiếc nói: "Vậy cũng tốt. À... Tôi đi vệ sinh một chút, cậu đi trước đi”.

     Nói xong, rất tự nhiên chia đường cùng Ứng Thâm ,quẹo một đường lại không đi tới phòng vẹ sinh , trái lại thẳng đến thang máy, lên lầu.

     Bộ kỹ thuật.

phòng làm việc La Nhất Trạch đột nhiên bị người đẩy cửa, xông vào.

     "Sớm , lần trước Ứng Thâm bảo cậu điều tra người ra sao?" Thẩm Văn Khâm vừa  đến liền hỏi đề tài chính.

     "Há, cái đó..." La Nhất Trạch nâng cằm, giả vờ nhớ lại, lời chưa kịp ra khỏi miệng dừng lại, "Không nói cho anh, muốn biết liền đi hỏi Ứng Thâm a."

     "Cậu không phải không tra được đi?"

     La Nhất Trạch mắt trợn trắng, "Khích tướng cũng vô dụng, đi hỏi Ứng Thâm."

     "Cậu  coi như tôi không có hỏi là được mà”

     "Đó chính là  chứng minh Ứng Thâm không muốn cho anh  biết. Biết  nhiều như vậy làm gì, ngược lại  chuyện này không liên quan tới anh." La Nhất Trạch ăn bắp vị sô cô la , răng rắc răng rắc, thái độ rất tùy ý.

     Thẩm Văn Khâm mở to một đôi mắt đen chân thành, "Người kia thoạt nhìn là Ứng Thâm quen,  bộ dáng rất quan trọng, cậu không hiếu kì sao?”

     "Hiếu kỳ thì thế nào, Ứng Thâm nói cậu ấy không quen biết." La Nhất Trạch nhún vai một cái.  Đàn ông mà nhieuf chuyện đúng không thua kém bao nhiêu, chỉ tiếc thật không có tra được cái gì tin tức hữu dụng. Có thể thành công trà trộn vào trại tạm giam gặp mặt  Chu Hoa , còn không có người phát hiện  ra  thân phận hắn ta  có vấn đề, cái này quá khả nghi rồi!Hắn ta có quan hệ với Ứng Thâm cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. 

     Thẩm Văn Khâm còn nói: "Cậu ấy  nói không quen biết không có nghĩa là thật sự không quen biết, cậu không biết kí ức bên ngoài và kí ức ẩn giấu sao?”

     cũng không quản La Nhất Trạch muốn nghe hay không, cưỡng ép giải thích một hồi.

     La Nhất Trạch nghe xong, biểu tình rất hờ hững, "Tui  cảm thấy được anh không nên tới ngành này của chúng tôi, làm bác sĩ tam lý thích hợp hơn”.     Thẩm Văn Khâm da mặt dày cười: "Nào có , nào có. Quá khen rồi. Người đa tài nghệ như tôi đi chổ nào cùng hợp , hơn nữa công việc này cũng khã liên quan tới tam lý học”.

     "..." La Nhất Trạch biểu thị rất giận!

     Cuối cùng, Thẩm Văn Khâm bị đuổi ra cửa phòng kỷ thuật!

Chờ anh  đi đến phòng hội nghị, Ứng Thâm đã đọc tư liệu vụ án, nhưng kì quái chỉ có một mình cậu.

     Thẩm Văn Khâm cầm lấy tư liệu lật xem, thuận miệng hỏi: "Giản Du đâu?"

     "Cùng người mới đi xử lývụ án khác “

"Như vậy...chỉ còn dư lại hai chúng ta ?"

     "Ừm."     Thẩm Văn Khâm cúi đầu xem tư liệu, không hỏi nhiều nữa, khóe miệng lại vô ý thức cong lên một chút độ cong, tâm tình không tệ.     Đại khái sau khi tìm hiểu tình huống , người liền thu thập xong trước lúc xuất phát  cục công an địa phương, , tiện đường thảo luận cách nhìn của từng người.

hôm qua, một nữ sinh cấp ba tên là Lâm Kỳ dắt chó đi dạo  không có trở về, sau đó phát hiện chết ở góc công viên bộ phận đầu của  thi thể có thương tổn nghiem trọng, đó cũng là vết thương trí mạng.

Giống như,  mười ngày trước, cửa sau của  clup mộc túc, nhân viên vứt rác phát hiện một thi thể nam giới, từ phía sau dùng hung khí đâm chết.

     Một tháng trước, một thi thể  nam giới phát hiện ở hẽm nhỏ ngoại thành, 38 tuổi, nguyên nhân cái chết. tương tự

     Bởi vì thủ pháp ba vụ án tương tự, công an thành phố hoài nghi là cùng một người gây nên.

     Thẩm Văn Khâm nói: "Trịnh Đại Vi, có tiền án ăn cắp cùng dâm loạn phụ nữhoàng kiệt, là một lưu manh đầu đường, có liên hệ với xã hội đen dịa phương , nếu chỉ là hai người này tôi còn cho rằng hắn là người vệ đạo, tự nhận là người chấp pháp. diệt trừ những khối u ác tính của xã hội, những kẻ không nên tồn tại.Nhưng vụ án mới nhất lại là một nữ sinh Lâm Kỳ sinh hoạt không hề có bất thương gì, cha mẹ bối cảnh cũng sạch sẽ, cái này mâu thuẫn. Tuổi tác giới tính thân phận đều không giống nhau, xã hội ghi chép cũng không giao điểm gì, chẳng lẽ hung thủ không có giết người không lựa chọn?”

     "Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm, mà  báo cáo nghiệm thi, não bộ ba người bị hại đều bị vật nặng đánh chết, trên người có vết thương đánh nhau, xương sọ vỡ vụn, chứng minh hung thủ lực đạo  vô cùng lớn, ít nhất hắn ta là một người đàn ông cao lớn, nếu không cungc sẽ không dám mà tấn công gã thanh niên cường tráng và một gã xã hội đen đầy kinh nghiệm ." Ứng Thâm nói tiếp.

     "Một nữ sinh cấp ba, nơi ở, sinh hoạt cũng chỉ là ba điểm  lớp học, ký túc xá, phòng ăn, ngày nghỉ lễ cũng không thường ra khởi cửa, hoàn toàn thuộc về nhóm người gặp nguy hiểm thấp.Ladm sao bị hung thủ nhìn trúng? Hai người phía trước kết thù bị giết, rơi vào bang phái đấu tranh, đều có khả năng tạo thành kết quả như thế này, nhưng nếu liên hệ với nữ sinh cấp ba.... Nếu như tôi là hung thủ có mâu thuẩn nghiêm trọng trong trường nhất thời kích động giết chế  như thế có tính khả thi  càng  lớn hơn." Thẩm Văn Khâm cau mày, nghĩ không ra.

     Ứng Thâm: "Lâm Kỳ cùng hai người bị hại có rất nhiều chỗ bất đồng, lại là vụ án mới nhất, bắt tay từ chổ em ấy có thể sẽ phát hiện một ít chi tiết nhỏ trọng yếu."

     "Nơi này còn có ghi chép, tiền trong ví của  hoàng kiệt đều bị mang đi, nhưng Trịnh Đại Vi và Lâm Kỳ thì tiền không bị đụng tới, cướp tiền có thể bị bài trừ”. Thẩm Văn Khâm bổ sung.

     "Trong hình, cổ tay hoàng kiệt trên mang một đồng hồ vàng hàng hiệu, so với tiền mặt đáng giá rất nhiều, mà hung thủ cũng không có lấy đi. Lấy đi tiền tróng ví  có lẽ chỉ là nhất thời thiếu tiền, tiện thể lấy đi, giết hắn mới là  mục đích hàng đầu, mà trọng điểm là, tại sao hung thủ sẽ chọn hắn làm mục tiêu?"

     Ứng Thâm ánh mắt lấp lánh, khép lại tư liệu ,bắc đầu  một hồi kéo xuống màng che cùng tội phạm tranh tài lần thứ hai    


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16