Theo dấu tội phạm chương 16

Chương 16: Quán bar

Người dịch : Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

Giản Du quay đầu chớp mắt, "Nếu say, anh cõng cậu ấy về nhà"

Ứng Thâm cùng nam nhân trong máy tính đối diện nhau . Bên cạnh Thẩm Văn Khâm nhìn có loại cảm giác rất kì lạ , giống như gã đàn ông kia đang ở trước mặt nhìnỨng Thâm , cảm thấy quan hệ hai người họ khó mà nói rõ.

Mãi đến tận Ứng Thâm lấy điện thoại di động ra, gởi tin cho La Nhất Trạch, "Giúp tôi điều tra một người là bác sĩ tâm lý của Chu Hoa tên là Ứng phi."

Không đợi La Nhất Trạch trả lời, Thẩm Văn Khâm liền nói: "Bọn họ đã xuất phát đi quán bar, không có máy vi tính trong tay , việc này rất gấp? Cậu quen hắn? “

Ứng Thâm cùng Ứng phi, hai người họ khá giống chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

"Không quen biết." Ứng Thâm lắc đầu, thần sắc có chút mờ mịt. Theo đạo lý mà nói là không quen biết nhìn mặt thì có chút quen mắt, "Có thể là trước đây xử lý vụ án có từng gặp ."

La Nhất Trạch trả lời cũng nhanh , cậu sắp đến quán bar rồi, có điều nếu mà gấp thì cậu có thể về tỉnh trước.

“ Sáng mai quay lại điều tra tiếp đi”

Cúp điện thoại, Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm xuống lầu, hướng bãi đậu xe.

"Anh lái hay tôi lái ?” Ứng Thâm hỏi.

Thẩm Văn Khâm động tác vứt chìa khóa xe ngừng lại, cẩn thận nhìn cậu liếc mắt một cái, "Tôi tới đón ngươi, hay là tôi lái đi. Ngược lại cậu cũng mệt đũng không ?:”

Ứng Thâm theo dõi anh bén nhạy cảm giác sự cẩn thận của anh , cau mày nói: “ Có phải anh nghe nói xe tôi bị đụng hư nên mới cảm thấy tôi không biết lái xe đúng không ?”

"Không có a." Thẩm Văn Khâm lập tức nở một nụ cười, "Tôi chỉ cảm thấy tiền bối khổ cực mà thôi , tôi nên lái xe”

Trước khi tới, Giản Du bọn họ luôn căn dặn mãi, nói vấn đề lái xe là cấm kị, ngàn vạn lần cũng không thể để cho Ứng Thâm lái xe. Cậu lái xe một lời khó nói hết , nhưng lại rất thích lái xe cho nên đừng làm cậu tổn thương cứ tận lực bản thân mà làm tuyết đối không thể nói cậu không được.

Thẩm Văn Khâm khá kinh ngạc, không nghĩ tới vị tiền bối thoạt nhìn bình tĩnh lại có loại thiết lập như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị không nhịn được cười .Lúc bọn Giản Du nói cũng không nhịn được cười.

Chỗ cạnh tài xế, Ứng Thâm mím chặc môi, vẫn là bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng, thoạt nhìn rõ ràng không vui.

Thẩm Văn Khâm từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt của cậu, không nhịn cười được một chút, từ trong túi tiền lấy ra hai viên kẹo sữa, không nói lời gì mà nhét vào trong tay cậu, "Ăn kẹo đi , kéo dây an toàn lại.”

Ngữ khí dỗ trẻ con đây mà, nếu như đồng nghiệp lúc trước mà nhìn thấy chắc phải rớt mắt xuống mất.

Một chiêu cho kẹo ăn này cũng là bọn Giản Du dạy,  nói Ứng Thâm thích ăn ngọt thích nhất là sữa lắc vani.

Ứng Thâm trừng kẹo trong tay, lại nhìn Thẩm Văn Khâm liếc mắt một cái, càng không biết nên nói cái gì cho phải.

Cuối cùng, vẫn là xé ra giấy gói kẹo ăn một viên kẹo sữa , ngậm trong miệng.

Thẩm Văn Khâm liếc mắt nhìn, cảm thấy được chính mình làm cũng không tệ lắm, trước mắt tâm tình tiền bối rất ổn định.

Xe khởi động, chậm rãi đi cổng bãi đậu xe

"Anh biết vì sao xe tôi bị hư không ?” Ứng Thâm há mồm hỏi, mùi kẹo sữa ngọt lịm tỏa ra xe.

"Tôi nghe nói, là lúc bắt tội phạm va vào lan can bảo hộ”.

"Sau đó ?"

"Cái gì sau đó?"

"Cái này mà bảo là biết toàn bộ à? Nghi phạm gì? Tôi vì sao lại va vào vòng bảo hộ ? “ Ứng Thâm chấp nhất hỏi

"Chi tiết nhỏ tôi không rõ lắm, tôi nghe nói chẳng lẽ không đúng ? cậu không có va vào lan can bảo hộ sao?” Vừa lúc gặp phải đèn đỏ, Thẩm Văn Khâm dừng xe, nghiêng đầu hỏi hắn.

"... va phải." Ứng Thâm thoạt nhìn còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là khép lại miệng, một bộ dáng không có lời nào để nói nhìn ngoài cửa sổ.

Không biết có phải ảo giác Thẩm Văn Khâm hay không , Ứng Thâm trên kính hơi hơi hé miệng biểu tình hơi oan ức.

Đến quán bar.

Bên trong là một tràng tiếng cười tùy ý.

"Thế ... cậu đi ra cửa , hôn người đàn ông đầu tiên.

"Đàn ông ? !"

"Ha ha ha ha! Cái này được! Nhanh đi, tự chọn đại mạo hiểm, quỳ cũng phải làm xong!"

Nam sinh trẻ tuổi biểu tình quái dị, thập phần không tình nguyện đi ra cửa, nghĩ tùy tiện ứng phó một chút,nhưng đám bạn xấu lại từng đứa một nhìn chằm chằm , mỗi người đều mang dáng vẻ hứng thú hóng chuyện.

Vừa vặn, hai người đàn ông sóng vai đi tới, mà giá trị nhan sắc cũng không thấp.

Trong đám nam nữ trẻ tuổi có vài cô gái hô khẻ, đôi mắt đều đang phát sáng, thậm chí có chút đáng tiết.

Nam sinh cẩn thận liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Một người anh tuấn cương nghị, , ánh mắt sắc bén, khí thế kia nhìn liền không phải bộ dáng dễ trêu, vạn nhất hôn xuống có khi còn bị đánh, người bên cạnh có cặp mắt đào hoa, tựa như cười mà không phải cười, vừa nhìn chính là loại công tử nhà giàu thochs ăn chơi, đại khái sẽ không để ý chuyện này là anh ta vậy!

Cậu hít một hơi, thừa dịp bất ngờ hôn một cái rồi bỏ chạy. Nhưng tiến lên vài bước vươn cổ chuẩn bị hôn xuống, trước mặt lại nhiều thêm một chướng ngại vật

Chàng trai anh tuấn kia một tay đè lại trán cậu, rũ mắt nhìn từ trên cao xuống mà nhìn cậu, biểu hiện lạnh nhạt quá mức dị thường, "Muốn làm gì?"

Ngữ điệu chậm rãi không xem lẫn quá nhiều tâm tình lại làm người khác khong nhịn được giật mình khinh sợ khó giải thích.

"Cái cái, cái gì là làm gì? ! Tôi chỉ đi qua hóng mát mà thôi, cái này cũng không được sao? “ Nam sinh tuổi trẻ khí vượng, bên cạnh lái không ít người đang vây xem, có chút mất mặt, không khỏi nâng cao âm lượng, trừng đối phương.

"A." nam nhân cao lớn xì khẽ, giọng mang trào phúng, " Làm như tôi không có tuổi trẻ vậy? Cậu muốn làm gì chẳng lẽ tôi không biết sao? Cậu muốn chơi gì cùng được nhưng mà phải hỏi người khác có đồng ý phối hợp không đã?”

Nam sinh mặt đỏ lên, có chút tiến thoái lưỡng nan. Bản thân cậu cũng không tình nguyện hôn đồng giới, bây giờ cậu giống như muốn chiếm tiện nghi người khác, không khỏi thẹn quá hóa giận, chỉ vào nam nhân có cắp mắt đào hoa sau nam nhân cao lớn, , tức giận nói: " Bạn anh mắng người khác anh cũng không quản sao? Anh nói luc nãy tôi làm gì chưa? Lại không phải phụ nữ, vừa nhìn rõ ràng là loại hỗn....”

Càng nói về phía sau, âm thanh càng ngày càng thấp cau mày thập phần ghét bỏ.

Người cậu chỉ mằng kia cau mày, từ sau nam nhân cao lớn chậm rãi bước ,thần sắc có chút mờ mịt,nhếch lên cặp mắt đào hoa nửa hí, mím môi, rất nghiêm túc như đang suy tư, hỏi: "Các anh đến cùng đang nói cái gì?" Cậu làm sao đều không nghe rõ.

Dáng vẻ kia đúng làm người đối diện tức chết.

Mà nam nhân cao lớn nhìn về phía cậu, một mặt bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Một đám bạn xấu của nam sinh xem tình huống không đúng, lập tức lên hổ trợ nói chuyện, “ Chỉ là vui đùa một chút thôi, đến đây không phải là tìm niềm vui sao? Đừng tính toán như vậy. Chúng tôi quen chủ ở đây, mời hai anh uống rượu được không?”

Bình thường nói tới đây, mọi người sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có chuyện gì, cứ như vậy thuạn theo nhận ý tốt đối phương là qua chuyện.

Mà Thẩm Văn Khâm lại không như vậy.

Anh nhíu mày, cong môi, nhìn như rất tùy ý hỏi một câu, " Mấy người các cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Mấy người sững sờ, không ngờ tới anh lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, cau mày nói: "Hỏi cái này làm gì, mắc mớ gì đến anh!"

"Tôi hỏi lại một lần nữa, mấy tuổi?” Thẩm Văn Khâm nhíu lông mày, khí thế nhiều năm thẩm vấn tích lũy xuống nhất thời tuôn ra, hạ xuống ánh mắt sắc bén, khiến cảm giác ngột ngạt không chổ che thân .

Bọn họ vô ý thức run lên, bách vu áp lực, bật thốt lên đáp: "Mười bảy..."

Sau đó, Thẩm Văn Khâm hài lòng lấy ra thẻ chứng minh cảnh sát, nói: "Các cậu không phải quen chủ sao, gọi ra đây vừa vặn tôi có chuyện muốn nói với hắn”.

"..."

Giản Du sau khi biến chuyện cười không ngậm được mồm , nói: "Anh cư nhiên đuổi bọn họ ra ngoài, đúng là ăn quả đắng mà tui thay bọn họ đáng thương giùm á, người mới đồ ông chú nhà anh ăn hiếp tụi nhỏ”.

Thẩm Văn Khâm làm bộ uống một hớp rượu, nhún vai, "Tôi chổ nào già rồi? Bọn nó mà nhỏ chổ nào, tuổi đó vốn dĩ không nên tới đây, mới lớp mười hai học tập cho giởi rồi đến cảm ơn tôi”.

Triệu Trác Nhuệ đùa giỡn, " Anh cũng cẩn thận chút, thế sự khó lườn, nếu sau này bọn nó vào nghề này thăng chức rất nhanh làm cấp trên trực tiếp của anh, anh đúng là xong đời”.

Âm thnanh Tận lực đè thấp, "Ừ, tui cón nhớ anh, trước đây dám quét tui ra khỏi cửa, khi đó làm mất mặt, hiện tại... haha anh phải cẩn thận một chút” La Nhất Trạch đàng hoàng trịnh trọng, sầm mặt lại, đè nén cổ họng giả trang.

"Này này, chào mừng nhân viên mới, có thể đứng về phía tôi đáy không , tôi đêm nay là kim chủ đó”. Thẩm Văn Khâm quơ quơ chén rượu.

"Ừ, Anh nói đều đúng." Mấy người nghiêng đầu trao đổi ánh mắt, cười gật đầu.

Có thể nói là vô cùng không để ý.

Thẩm Văn Khâm dùng ly rượu chạm vào ly của Ứng Thâm , ánh mắt trôi về cậu, "Tiểu sư phụ, ngài nói có đúng hay không?"

Ứng Thâm uống một hớp rượu, thời điểm nhìn về phía hắn, khóe mắt hiện ra ý cười, cong cong đôi môi, “ Ừ, anh nói đều đúng”

Phốc... !

Những người khác trong nháy mắt cười càng vui vẻ hơn.

Thẩm Văn Khâm một mặt bất đắc dĩ.

Trần Trí Kiệt nhìn hơi xúc động: "Thật tốt " cậu rất yêu thích không khí giữ đồng nghiệp như vậy, giống như bạn tốt nhiều năm.

"Làm gì đó? Không nỡ lòng rời đi?" Giản Du đến gần, cười híp mắt nói, "Hiện tại đổi ý vẫn tới kịp nha."

"Ừm... Hay là chờ em chuẩn bị đầy đủ quay trở lại, nếu xong sẽ kéo chân mọi người|” Trần Trí Kiệt lắc đầu như cũ.

"Đến lúc đó trở lại, chúng tôi có thể không cần cậu nữa, mỗi người chỉ có cơ hội một lần rất quý giá” Giản Du nói.

"A? Không thể đến nữa sao?" Trần Trí Kiệt vẻ mặt đau khổ, rất thất vọng.

"Giỡn chơi thôi, người mới đúng dễ bị lừa “Giản Du cười ngồi trở lại , hài lòng uống rượu.

Một bên khác, Thẩm Văn Khâm chú ý tới chén rượu trong tay Ứng Thâm hơi kinh ngạc nói: " Trà đá Trường đảo? Uống sẽ không say chứ?” ( trà đá trường đảo là tên rượu nhen, nồng độ khá cao hơn 40% cồn , uống dễ say)

Nhớ không lầm, cũng đã là chén thứ hai.

Giản Du quay đầu chớp mắt, "Nếu say, anh cõng cậu ấy về nhà mời khách là cần phụ trách những chuyện đó”

"Chuyện này... Tôi lại không để ý” Thẩm Văn Khâm nhìn Ứng Thâm hơi say , anh một tay nâng quai hàm, híp lại mắt, nghe những người khác tán gẫu, cong môi khẽ mỉm cười. Dáng dấp tùy ý lười biếng không biết hấp dẫn biết bao ánh mắt phụ nữ xung quanh.

Có chút lý giải được tại sao anh lại có danh hiệu bình hoa, hoa hoa công tử . Xác thực lớn lên quá mức đẹp trai , không nói dến năng lực chỉ ngồi ở đây cùng cảm thấy vui tai vui mắt.

Thẩm Văn Khâm uống rượu, luôn lơ đãng nhìn về phía Ứng Thâm. Chờ Ứng Thâm phát hiện ánh mắt quay đầu nhìn sang, anh lại làm bộ cực kỳ tự nhiên tán gẫu cùng người khác, Ứng Thâm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xung quanh , đại khái không nhìn được nơi khởi nguồn lại tiếp tục chống cằm.

Thẩm Văn Khâm mím môi nín cười, cảm thấy hành động này của bản thân có chút thiếu muối, nhưng lại không nhịn được cảm thấy chơi rất vui.

* Một ngày hai chương, vì dịch covid mà tui dịch truyện thật có năng suất! mong mọi người khỏe mạnh, hết dich đi làm lại, cầu trời !😕😕

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6