Theo dấu tội phạm chương 9
Chương 9: Nữ giới
Người dịch : Khởi đầu
" Xu thế khuông mặt đào hoa không đứng đắn"
Giản Du tình cảm phong phú, tâm lý mạnh mẽ, điều này làm cô có thể dễ dàng xây dựng sự tín nhiệm của người liên quan vụ án, thu được tin tức trọng yếu, nhưng cùng lúc, dễ dàng ảnh hưởng đến tam trạng bản thân, một khi không xử lý tốt cũng sẽ biến thành tai hại lớn.
Lúc này, Giản Du rất rõ ràng là bản thân cần tỉnh táo lại, nhưng cô rất tức giận, Cô hít một hơi, miễm cười lễ phép với Bành Lượng sau đó ung dung mở cửa
Cô như gió đi tới trước mặt Ứng Thâm, miếm môi cắn răng nói: “ Tui phải yên tĩnh một lát, ai lên”.
Ứng Thâm vỗ vai của cô, "Cậu làm cũng đã đại khái rồi, hắn sẽ mở miệng ngay thôi”
Giản Du gật đầu, "Tui đi uống nước."
Ứng Thâm mới vừa cất bước, một bàn tay đè xuống cậu, theo bản năng quay đầu lại nhìn sang, Thẩm Văn Khâm cười híp mắt chỉ chỉ chính anh, "Để tôi đi thử xem?”
Ứng Thâm nhìn hắn vài giây, vẫn là gật đầu.
tiến vào phòng thẩm vấn, Bành Lượng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Đổi người rồi? Cái cô gái kia ra ngoài không phải mắng tôi đi?”
Thẩm Văn Khâm không trả lời mà hỏi lại: "Anh cảm thấy bản thân nói cái gì mà để người khác ghét mắng mỏ?”
Bành Lượng cúi đầu tiếp tục vuốt ve nhẫn, "Cô ấy là một cảnh sát tốt”
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, cho nên cô ấy mới vừa rồi cùng anh nói chuyện lâu như vậy, anh có đồng ý phối hợp chúng tôi sao?Nữa tiếng kia, anh đi nơi nào, nhìn thấy gì." Thẩm Văn Khâm đem hai tay đặt trên bàn, hơi hướng về phía trước, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe .
Đèn trong phòng sáng ngời chiếu xuống , Bành Lượng sắc mặt có chút trắng bệch. Hắn trầm mặc một hồi,chậm chậm mở miệng nói: "Đêm khuya ngày đó, có món ngó sen vợ tôi thích ăn nhất, tôi liền nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của em ấy, lại nhớ lại bộ dáng đầy máu kia. Cho nên tôi liền đến nhà Hứa Lập Phong, tôi vẫn luôn hi vọng hắn ta phải trải qua cuộc sống khốn cùng,sống phải hổ thẹn khi giết vợ tôi.... Nhưng hắn ta không hề, tôi đứng phía ngoài nhà hắn, nghĩ không bằng cùng nhau chết. Đêm khuya không có điện, rất tối, mà trong phòng lại có ánh sáng vừa vặn nhìn thấy ít thứ”.
Hắn hít một hơi, đắm chìm trong trong trí nhớ, "Xuyên qua rèm cửa sổ, một người đàn ông đội mũ đang đứng,thân hình cao tráng, mà quá tối, tôi không thấy rõ mặt của hắn, hắn cùng người phụ nữ bên cạnh nói gì đó..."
Âm thanh dừng lại, Bành Lượng mím môi, đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Văn Khâm hỏi: "Người phụ nữ kia không phải vợ Hứa Lập Phong , anh có thấy tướng mạo của cô ta không?"
Bành Lượng lại không trả lời, cau mày nhẹ, thần sắc thập phần chống cự, như là chạm tới điều gì không muốn người biết.
Thẩm Văn Khâm híp mắt, ngữ khí bình tĩnh, "Người phụ nữ kia anh quen!”
Bành Lượng cụp mắt, vuốt ve nhẫn, không nói tiếng nào.
"Anh không muốn nói, cô ta khẳn dịnh có chổ đặt biệt, không thể cho người khác biết”. Thẩm Văn Khâm quan sát phản ứng đến vẻ mặt của hắn, hành vi xoay nhẫn, chậm rãi tiếp tục suy đoán, "ví dụ như... công việc của cô ấy."
Bành Lượng hô hấp cứng lại, khó khăn gật đầu.
"Khoảng nữa năm trước, sau khi uống say tôi có thể bị điên rồi, trên đường nhìn thấy cô ấy có bóng lưng rất giống vợ tôi... Thế nhưng, khi đi khách sạn mướn phòng tôi liền hối hận , chạy trốn. Tôi không có lỗi với vợ, không thể có lỗi với vợ...”
Hắn ta giống như chìm vào hồi ức, giơ tay che mặt, nghẹn ngào: " Giai Anh...”
Không ngừng lặp lại tên vợ mình.
"Anh không có lỗi với vợ mình, không có lỗi với cô ấy, anh rất yêu cổ” Thẩm Văn Khâm yên tĩnh nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy, chờ hắn phát tiết một lát sau, đưa qua khăn giấy nói, "anh còn nhớ tin tức liên quan người phụ nữ kia không?Tên thì coi như cô ta cho tên giả, nhưng mà tướng mạo, chiều cao, lúc anh gặp phải chắc phải nhớ chút ít, bất kì chi tiết nhở nào anh cũng đừng bỏ sót, nói hết ra”.
Che giấu lâu như vậy sự, rốt cục toàn bộ nói ra, hắn lại có loại cảm giác thở vào nhẹ nhõm. Tảng đá nặng đặt trong lòng từng chút một tan đi, Hắn tưởng Hứa Lập Phong chết đi mà che giấu nhìn thấy hung thủ thực sự, cũng làm cho hắn ăn ngủ không yên, hơn nửa tháng luôn tỉnh lại trông mộng, đầu đầy mồ hôi lạnh, phía sau lưng ướt đẫm. Có lúc là gương mặt của vợ lạnh nhạt mơ hồ ,có lúc là ba người Hứa gia ánh mắt oán độc, như là đang nói, hắn tại sao không cứu họ! Hắn giết chết bọn họ ! hắn là đồng lõa!
Từng hình ảnh, đâm đến trong lòng đau đớn.
Hắn nghĩ, cái này có thể là lươngtâm đang cắn rứt. Rốt cục, hắn lưu lạc thành Hứa Lập Phong mà bản thân câm giận nhất rồi, thậm chí so với hắn hoàn buồn nôn hơn.
Cho nên bản thân ở cục cảnh sát ,không khác gì được giải thoát.
Bành Lượng nói mỗi một câu đều được ghi chép xuống, tổng kết chỉnh lý, phân xuống từng phân cục .
Trong lúc này, Đám người Ứng Thâm tiến một bước về chân dung tâm lý hung thủ.
Người mới Thẩm Văn Khâm cùng Trần Trí Kiệt đều bị sư phụ của mình bố trí bài tập. Thời điểm Giản Du viết đầy trang giấy a4 , qua loa quét qua, thái độ nghiêm túc, đúng quy củ, bản phân tích chưa đạt ở chiều sâu, nhưng lại thắng ở lòng cầu tiến.
Ôm tâm lý bát quái hiếu kì, Giản Du tiến đến Ứng Thâm bên cạnh, muốn nhìn Thẩm Văn Khâm phân tích chân dung tâm lý. Ứng Thâm đem giấy trong tay đưa tới. Giản Du vừa nhìn, kinh ngạc nhíu mày —— không thấy được nha, còn rấtchuyên nghiệp, cũng viết nhiều như vậy.
Có thể quan sát nghiêm túc, phân tích trước mắt rất tốt——35-45 tuổi, chịu qua giáo dục cao cấp, lúc nhỏ gia đình tan vỡ, được mẹ nuôi nấng lớn lên, tự đại, khát vọng được chú ý, yêu thích tham dự điều tra, khiêu khích quyền uy lực lượng cảnh sát, nhất định đang yên lặng mà chú ye quá trình điều tra.
Mặt sau còn có rất nhiều chữ lí nha lí nhí, cư nhiên là viết về Ứng Thâm. Mới quen mấy ngày, phân tích rất ổn, có điều có tính chủ quan quá cao.Nói đến, tại sao cô không biết chiêu vổ mông ngựa này cơ chứ! Tính cách Ứng Thâm làm gì cũng vô dụng.
Giản Du đầy hứng thú mà xem xong, thả giấy xuống, sờ sờ cằm cười nói: "Nếu như hóng chuyện tiền bối mà bị trừ tiền lương, thì tương lai một năm của anh đừng mơ nhận được lương”.
Ứng Thâm tán đồng gật đầu. Cũng không phải bởi vì anh ấy viết về mình thế nào ,chỉ là đơn thuần liền phân tích tâm lý mà nói, Thẩm Văn Khâm có nhiều chỗ phân tích không đúng lắm.
Mà chỉ dựa vào mấy ngày hợp tác ở chung, phân tích đến trình độ này, xem như cũng được.
( công chúa là chỉ các bạn đứng đường, từ này hay dùng bên Trung)
Vì tránh đánh rắn động cỏ, cuối cùng quyết định phái người ngụy trang tìm hiểu tin tức. Mà người nàyphải chọn người nghèo khó, có năng lực, nhưng không được quá chính khí, vừa nhìn liền biết tui là cảnh sát.
Giám đốc quét một vòng, tầm mắt rơi vào trên người Ứng Thâm. Tướng mạo phù hợp, mà thể năng không quá ổn, một khi ra sảy ra việc ngoài ý muốn... Bên cạnh, là Thẩm Văn Khâm đang híp mắt cười , một mặt chính khí, mà cười rộ lên lại có điểm hoa tâm, hơn nữa nghe nói trước kia là cảnh sát tinh anh hình sự ở thành phố Khâu. Trùng hợp bọn họ cũng đều là người ngoài đến, khuôn mặt mới, đi thử vận may hẳn là cũng không sao.
Ứng cử viên liền định như vậy định xuống .
Thẩm Văn Khâm lái xe đi trên đường, liếc mắt bình tĩnh nhìn Ứng Thâm, trêu ghẹo nói: "Cậu nào giống phải đi tìm ‘thú vui’, mở cuộc họp lãnh đạo còn tạm được."
Ứng Thâm dừng một chút, đột nhiên giơ tay đưa ngón tay xen vào trong tóc, tùy ý gỡ mấy lần, mở ra hai nút buộc cao nhất trên áo sơ mi kéo kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, nheo lại cặp mắt đào hoa, câu môi hướng về phía anh nở nụ cười, "Như vậy được chưa?"
Quả thực giống như thay đổi thành một người khác. Có thể nói là vẽ mặt đào hoa phát huy triệt để.
Thẩm Văn Khâm bị
Mà Ứng Thâm đã lại lâm vào suy tư vụ án, cũng không nghe thấy câu hỏi của anh.
Không nghe đáp lại, Thẩm Văn Khâm quay đầu, phát hiện Ứng Thâm đang vô ý đùa bỡn dây an toàn. Động tác có chút tính trẻ con, khuông mặt của một hoa hoa công tử, làm cho anh liền không nhịn được nghiêng đầu cười trộm.
Đến nơi, bọn họ đi tới tính thăm dò hỏi hai cô gái mặc váy ngắn, ngoại trừ được nhiệt tình tới gần, các cô cũng không biết gì vè cái tên Tiểu Vi.
Bọn họ đi về hướng rìa đường có một người phụ nữ mawtjcj váy màu đen, tay đang kẹp điếu thuốc, tầm mắt ở trên đường lưu chuyển, mị nhãn như tơ. Cô ta nghe câu hỏi của Thẩm Văn Khâm mi giả dày cộm khẽ run, mí mắt giần giật, động tác tinh tế dụ người, thổi ra làn khói, ám muội nói: “ Vì sao phải tìm cô ta? Các anh em, em không đủ đẹp sao?”
Cuối cùng, ý vị thâm trường một chút, mắt mang hoài nghi, "Huống hồ, ddieuf kiện hai anh mà cần tới đây kiếm phụ nữ à?”
Ứng Thâm câu môi cười cười, mờ ám nói: "Có thể tới này đương nhiên là có nguyên nhân, hai người chúng tôi mình em có thể chịu được sao? Có yêu cầu đặt thù nha”
Lòng cảnh giác cô ta nhạt đi, đồng thời cười càng thêm diễm lệ, nếu như tỉ mỉ phân biệt, còn có thể nhìn thấy sự khinh bỉ từ trong ánh mắt, đem hai người trước mắt gắn mác mặt người dạ thú tiêu chuẩn.
Thẩm Văn Khâm bộ dáng không hề để ý, thuận miệng nói: "Không làm được? Vậy chúng tôi tìm người khác."
Nói xong, làm bộ lôi kéo Ứng Thâm đi.
Cô ta nghĩ đều không nghĩ, nhanh chóng động thủ kéo lấy Ứng Thâm, tiến lên trước, mềm giọng nói: "Đừng nóng vội mà, em đương nhiên có thể làm, chỉ là giá tiền cao hơn chút."
Thẩm Văn Khâm nhất thời bất mãn mà liếc qua, "Cô cảm thấy cho chúng tôi không trả tiền nổi?"
Thuận thế biểu đạt phẫn nộ, cầm tay cô ta đẩy trở về, Móng tay cô ta đỏ tươi chói mắt khó giải thích được, làm tâm tình anh không tốt tý nào..
"Sao có thể? Em chỉ nói theo quy cũ mà thôi, lo hai anh không rõ ràng.” Lo lắng chọc giận khách hàng tìm tới cửa, cô ta cười làm lành lắc đầu, "Là em suy nghĩ nhiều quá, chúng ta đi thôi."
Nữ nhân chủ động dẫn bọn họ đi về khách sạn phụ cận, dáng dấp phía trước yểu điệu, , thỉnh thoảng còn quay đầu lại quăng một chút mị nhãn.
Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm liếc mắt nhìn nhau, đi về phía trước khoái vài bước, hai bên trái phải đem cô ta khống chế ở trung gian.
Ps: sau vài chương tui mới phát hiện ra bạn Giản Du thật ra phải là Giản Địch, nhưng tui vãn thích Giản Du hơn, nên kệ đi. Ai không thích thì next nhé. bibi
Nhận xét
Đăng nhận xét