Theo dấu tội phạm chương 8

Chương 8: Thư tín

    Người dịch: Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

  " Mọi người gom đông gom tây được một đống kẹo trái cây"

   Bọn họ trở lại cục cảnh sát, thấy được  cả đám cảnh sát vây  đang quanh  một đứa bé như sinh vật lạ.

     "Đã xảy ra chuyện gì?con nhà ai đây?"

     Đứa bé được chăm sóc đặt biệt, chỉ sợ đi theo để hỗ trợ điều tra vụ án có liên quan.

     Đội trưởng đội cảnh sát lên tiếng: "Tản ra tản ra, đều tập hợp tại đây giống kiểu gì, đừng dọa đứa bé, tiểu Lương cùng Giản bác sĩ lưu lại nói chuyện là đủ rồi” đối với trẻ em mà nói thì phụ nữ ít mang tính uy hiếp hơn.

     Hỏi  mấy cảnh sát, Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm mới biết xảy ra chuyện gì. Hung thủ gởi đến mộ bức thư, lại còn nhờ đứa bé làm người mang thư đến.

     "Bé con, là ai bảo con mang thư đến cục cảnh sát ? Có thể  miêu tả bộ dáng anh ta cho tụi chú không nào?” cảnh sát Lương  ôn nhu hỏi.

    

     "Là chú gấu cầm quả bong bóng lớn đưa ạ” Bé gái khoảng chừng bảy tuổi, mở ra hai cánh tay hưng phấn khoa tay nói, “ chú gấu rất cao, nhiều lông màu nâu nữa cầm rất nhiều bong bóng xinh đẹp, chính là chú gấu bự cho con! Còn có kẹo...."

    

     Bé gái trên tay  lấy ra một chiếc bong bóng hình vịt vàng, tung bay giữa không trung, đối lập với khung cảnh uy nghi cục cảnh sát, màu sắt non nớt bừng sáng một góc phòng.  Cô bé móc trong túi ra nhiều viên kẹo đày màu sắc “ Cài này ạ,  kẹo sữa con ăn hết rôi”.    

     "Con ăn rồi? Thân thể có  chổ nào không khỏe không? Có đau bụng không?”    

     Bé gái lắc đầu.

     Cảnh sát Lương   thở nhẹ  một hơi, lại hỏi: "Kẹo trái cây có thể đưa cho chị nhìn không?

Cô bé gật đầu, cảnh sát Lương  tiếp nhận, xé một viên kẹo , nhìn kỹ , cúi đầu ngửi một lát , đứng dậy nhỏ giọng nói với  đội trưởng : "Kẹo trái cây rất phổ thông,  không có vấn đề gì, vì lí do an toàn vẫn là không nên cho đứa trẻ năn nữa.”

     Đội trưởng liền giương giọng hỏi:” Ai có kẹo trái cây, đưa ra đây!”    

     Đám cảnh sát đi tìm, có người còn hỏi: "Kẹo bạc hàđược không?" Ăn sau hút thuốt.

     Đội trưởng tức giận trừng mắt.

     Cuối cùng, vẫn là đại gia chắp vá lung tung các loại kẹo trái cây, đậu phộng,  sô cô la cái gì cũng có, sắc thái phong phú hơn.

     Giản Địch cầm các laoij kẹo trái cây nâng ở lòng bàn tay, ôn nhu hỏi bé gái: " kẹo trái cây này các anh chị cần dùng, có thể đổi thành cái này không?”

     Bé gái vui vẻ mà gật đầu đáp ứng.

     Lúc lấy kẹo trái cây, Giản Du hỏi đứa bé nơi gặp  phải kẻ giả dạng chú gấu, đội trưởng đội hành cảnh cấp tốc phái người đi, nhưng đáng tiết, vẫn không tìm ra được tin tức hữu dụng, Căn cứ vào camera ở công viên  chú gấu mang theo  nụ cười bất biến, vô tung vô ảnh, thậm chí ngay cả bên trong giấu người là nam hay là nữ cũng  không biết được, hắn ta  chỉ phát từng cái bong bóng cho những đứa trẻ trong công viên, tụi trẻ vui vẻ mà bao quanh chú gấu,  chỉ là đem bực bội cầu từng cái từng cái phái đưa cho trong công viên đứa nhỏ, bọn nhỏ hưng phấn đem đại con gấu bao quanh bốn phía, trong hỗn loạn, cách nơi cha mẹ không chú yes, một đứa bé đã bị dẫn đi.

         

     Thông qua hỏi bé gái, lực lượng cảnh sát biết được số điện thoại cha mẹ cô bé,  đúng lúc thông báo người nhà đi đón.

    

     Cũng là bởi vì cú điện thoại này, cũng phát hiện hung thủ không phải tùy ý lựa chọn trẻ em. Gia đình bé gái căn bản không biết là đứa nhỏ mất tích, cha mẹ đều đi công tác rất bận rộn, vẫn luôn được ông nội chăm sóc, mà ông nội kia lại thất thích chơi mạt chược, cho nên đứa bé ra công viên chơi, chờ đến thời gian thì mới gọi cô bé về.

     Lúc nghe thế, lực lượng cảnh sát người không khỏi cảm khái  gia trưởng quá mức bất cẩn, trước tiên đoạn thời gian này sảy ra vụ án các liệt như vậy, cảnh sát cật lực phong tỏa tin tưc, nhưng mà lúc bình thường cũng phải lo lắng đứ bé có bị bắt cóc không?

    

     Cục thành phố liên hệ đài truyền hình, thông tin tin tức nói hiện tại lừa bán trẻ con rất  hung hăng ngang ngược, nhắc nhở gia trưởng cần phải dạy bảo trẻ con nhiều hơn, không được tiếp xúc với người lạ, lại không được bất cứ đồ gì của người lạ mặt.

     Một bên khác, Bành Lượng đã bị mang về cục cảnh sát,  ở phòng thẩm vấn. Nhưng hắn ta  không phải người nói nhiều, cảnh sát  hỏi, hắn có thể không đáp sẽ không đáp, yên tĩnh chờ bạn làm luật sư lại đây

     Tình huống này hiển nhiên không quá lạc quan, bởi vì  khi vụ án phát sinh, hắn ta  có chứng cứ không có mặt ở hiện trường. Mà chứng minh hắn là hạ sĩ graffiti Z lại là học sinh hư, thường trốn học đánh nhau, mức độ chứng minh cũng không đủ.

     Bọn Ứng Thâm  tiến hành hỏi cung trước, trước tiên nhìn kỹ  tư liệu cuộc đời Bành Lượng, dự định từ quá khứ  từng trải của hắn mà tìm chỗ đột phá.Lúc học cấp ba trước đây, sinh hoạt của hắn ta cũng rất giống nhieuf gia đình trong nước, cuộc sống bình thản phổ thông hành phúc, sau ddos cha hắn làm ăn thu lỗ, trong nhà tình hình kinh tế xướng dốc không phanh, lúc thi đại học hắn ta bỏ qua nguyện vọng đi Bắc Thành học tập, điền vào một trường ở dịa phương, toàn bộ dựa vào học bổng, vừa học vừa làm, giảm bớt gánh vát trong nhà, rất vất vẻ mới trả sạch khoản nợ, cuộc đời của hắn rốt  cuộc cũng đón được một ít ánh nắng bình minh. Hăn ta gặp được người vowj mà mình yêu tha thiết, hai người phu thê tình thâm. Dựa theo tình tiết phim truyền hình , bắt đầu ở đây hắn bắt đàu sổ dốc không phanh, nữ thần may mắn cũng không quan tâm hắn ta được lau. Năm năm trước vợ của hắn đột nhiên bị tai nạn xe cộ, cấp cứu không kịp, chết đi, trong bụng còn mang theo đứa con của hăn.

    

     Tài xế Lái xe là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang học nghiên cứu sinh,  bởi vì không kịp thời gian mà lái nhanh thắng không kịp gây ra tai nan, anh ta kể lại lúc ấy bát ngờ sợ choáng váng, lúc chợt tỉnh táo lại vội gọi 120, xuống xe tiến hành cứu viện. Bởi vì thanh niên chủ động nhận tội ,cũng tích cực sau đó cấp cứu, quan tòa theo luật hình sự quy định, gây tai nạ giao thông nghiêm trọng  phạt tù hai năm. Sau đó anh ta vì biểu hiện cải tạo trong tù khá tốt, được ra sớm nữa năm, sau khi ra tù vợ con đều đang đợi anh ta, thêm vào tuổi trẻ tài cao, cha mẹ ở sau lưng chống đỡ , anh ta trải qua cuộc sống sinh hoạt mỹ mãn.    

     Mà trái lại Bành Lượng bên này, nhân sinh chịu khổ biến đổi lớn, hắn ta một đoạn thời gian thật lâu đều đi không ra được bóng tối, thậm chí  bệnh trầm cảm, phải kiên trì uống thuốc mới có thể sinh hoạt bình thường . Hắn ta bất mãn  đối với hình phạt của tòa án, vẫm luôn không tha thứ cho người gây tai nạ, nhiều lần gây sự đối phương, cuối cùng bị bảo vệ cưỡng chế ra ngoài.

     "Người gây ra họa Hứa Lập Phong? Là cái người Hứa Lập Phong à!" Trần Trí Kiệt nhìn thấy tên quen thuộc, kinh sợ hỏi.

    

     "Người bị hại khu Lệ Doanh”." Giản Du cau mày, "Không trách hắn ta trước kia là kẻ tình nghi trọng yếu. Thế nhưng pháp y phán đoán thời gian tử vong của người bị hại, Bành Lượng cùng bạn hắn đi ăn khuya, bạn hắn làm chứng cho hắn, camera quán ăn chích xác quay được hắn, nhà quán ăn chỉ cách chổ gây án mười km, không hề xa.

    

     Ứng Thâm thả xuống tư liệu, nói tiếp: "Camera quay chổ hắn là lúc hắn cùng bằng hữu rời đi. vỗ tới hắn tại linh điểm qua đi, cùng bằng hữu ly khai phòng ăn. Mà thời gian gia đình Hứa Lập Phong bị hại khoảng 12 giờ đến một giờ sáng, giả dụ hắn ta vừa ra khởi quán, lập tức đi đén tiểu khu Lệ doanh, cân nhắt tính toán thời gian cùng tình hình giao thông ít nhất phải mười phút, để tiến vào nhà Hứa Lập Phong gây án giết chét ba người,  còn dùng phương thức phức tạp trói tay chân nạn nhân, nhanh nhất cũng phải hai mươi phút, còn chưa tính toán tình huống bất ngờ, mà nữa tiếng sau Bành Lượng nói còn hẹn một người bạn uống rượu.”

     "Trong vòng nửa tiếng, vừa muốn đi xe qua lại, còn muốn gây án, tựa hồ quá vội vàng." Thẩm Văn Khâm nghĩ nếu muốn làm thì rất khó.    

     "Cho nên lúc ban đầu lực lượng cảnh sát không có chứng cứ tạm giữ hắn." Giản Du lộ ra vẻ suy tư, ngước mắt kiên định nói, "Tôi đi nói chuyện với hắn”.

     Trong phòng thẩm vấn.

     Giản du đến đối diện Bành Lượng ngồi xuống, tay thả lỏng mà khoát lên trên bàn, giống như nói chuyện phiếm. Mà cách một tấm kính, đám người Ứng Thâm yên lặng nhìn.

     "Xin chào, tôi là Giản Du,  là người phân tích tội phạm hỗ trợ cảnh sát điều tra vụ án giết người, tôi muốn hỏi anh một chuyện, hi vọng anh có thể phối hợp, cũng sớm chứng minh được bản thân trong sạch.

     Bành Lượng sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt lại như một đầm nước chết, không hề gợn sóng.

     "Ngày 8 tháng 9 năm 2015, anh nói cùng bạn ăn khuya sau dó di uống rượu, nhưng quán bả chỉ cách quán ăn mười mười phút, nhưng vì sao anh lại 20 phút sau mới đến? Khoảng thời gian này anh đã đi đâu?”

     Bành Lượng hờ hững nói: "Tùy tiện tản bộ thôi, có lẽ ăn quá no, chuyện lâu như vạy rồi làm sao có thể nhớ được hết”

“ Anh có biết tiểu khu Lệ doanh cách chổ anh rất gần, nữa giờ có ther đi đi về về chẳng thể loại bỏ chứng cứ khả thi anh không có mặt”

    

     Bành Lượng hốt cong môi dưới, ý cười nhạt nhẽo, nhàn nhạt nói: Cô  là nói Hứa Lập Phong sao? Tôi đích xác muốn giết chết hắn."

    

     Cảm xúc rõ ràng mười phần trả lời, tràn đầy hận ý! Người bên ngoài phòng thẩm vấn sắc mặt đều biến đổi!

     "Năm năm, đó là chuyện ngoài ý muốn, anh ta cũng không muốn, có thái độ nhận sai, có già trẻ cần chăm sóc. Dự theo cách nghĩ của mọi người, chúng ta nên tha thứ cho anh ấy đúng không?” Bành Lượng cụp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đeo nhẫn , "Nhưng tôi có chết cung sẽ không tha thứ cho hắn ta, dựa vào cài gì ? hắn giết chết vợ con tôi, phá hủy gia đình của tôi!!”

    

     Hắn thanh âm rất bình thản, nghe lại làm cho người ta  khó có thể phản bác, mỗi một câu đều lộ ra bi thương trầm trọng.

    

     "Nói thật, hắn ta  đã chết, tôi rất vui sướng, cái này cũng sai sao?” Bành Lượng mở to đôi mắt thế sự xoay vần mắt, nếp nhăn hãm sâu, nghiêm túc hỏi Giản Du. Mà Giản Du há miệng, căn bản không có cách nào trả lời hắn.

    

     Hắn nhìn chằm chằm Giản Du nửa ngày, rũ mắt nói: "Tôi thật sự muốn hắn chết, nhưng không có giết hắn.”

     Tuy rằng Giản Du đọc qua tư liệu, biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng lúc đối diện người trong cuộc,liền cảm thấy được tờ giấy mỏng kia viết mấy dòng hoàn toàn không thể biểu đạt được nổi khốn khổ vạn phần.    

     Cô há mồm, chậm rãi nói: "Tâm trạng của anh không hề sai nhưng anh nên dừng lại ở đay thôi,đừng để nó ăn mòn đàu óc của mình, tôi tin anh không giết bọn họ.Tôi tin tưởng anh không có giết hắn, anh phải  chứng minh sự trong sạch của chính mình, vợ con anh có lẽ cũng không muốn nhìn anh mang tội giết người. Có một cái camera quay được anh lái xe đến khu Lệ doanh , nữa tiếng kia anh nghe được gì nhìn thấy gì đều là điểm mấu chốt chúng tôi phá án, chúng tôi cần sự hỗ trợ của anh, Không bắt được hung thủ , hắn sẽ vẫn tiếp tục giết người, sẽ có nhiều gia đình bị hại, cha mẹ, con cái... hung thủ sẽ không bỏ qua cho ai”

    

     Bành Lượng xoay nhẫn trên tay,  , đột nhiên nhẹ giọng như than thở giống như nói: "Chết cùng một chỗ, cũng rất tốt."

    

     Hàn ý từ  lưng  thấm ra ngoài, Giản Du tê cả da đầu, đầu óc một phát nóng, nhất thời đứng lên dùng sức vỗ bàn, "Anh điên rồi sao! anh là đang nói cái gì không? !"

    

    Nhiệt độ lan ra lòng bàn tay, Giản Du căn bản không cảm giác được, vổ mạnh bàn, khẻ run.

      hít một hơi, hận thiết bất thành cương trừng  người đàn ông không chút tình người trước mắt. Thật sự không thể nói chuyện nữa! Người này cần phải gặp bác sĩ tâm lí!  


* Tui đang dùng bộ bàn phím của em tui đó, nó cứng , gõ chữ mệt tâm thật sự, gõ có khi còn không ăn chữ, thấy trên bài một mớ lỗi đánh máy không, haizz tui đã sửa bớt rồi đó😭😭😭





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16