Theo dấu tội phạm chương 7

Chương 7: Graffiti

 


Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

" Ngõ sâu ,phun lên như màu huyết đỏ"

     Lần này nơi phát sinh vụ án có chút đặc biệt, chánh xử mới khu nội thành cùng lão thành khu đường ranh giới khu vực, phân chia rõ ràng, một bên cao lầu san sát, một bên phát trienr không ngừng phồn hoa rực rỡ, một bên còn thì nhà trệt thấp bé vãn giữ bộ dáng trước đây, giống như một tấm kính chắn gió che lại vậy, cách ly khỏi thời cuộc    

     Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm đi về khu lão thành, rẽ đông quẹo tây tiến vào nơi hẽm sâu. Nhìn từ không trung nơi này giống như một mê cung, rắc rối phức tạp chứ đừng nói là đi vào trong đó, rất dễ bị lạc phương hướng.    

     "Tiểu sư phụ, cậu đang tìm cái gì vậy?”

     " Graffiti”

     Ứng Thâm đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại bình tĩnh đáp.

     Trong ngõ nhỏ không gian chật hẹp, ánh mặt trời cũng không thể chiếu rọi, chỉ mờ mờ chiếu qua một vài tia sáng nhỏ, chiếu sáng một bên đầu tường, góc tường rêu xanh dựa vào nơi ẩm thấp mà tùy ý sinh trưởng, ngẫu nhiên cũng có hai cây cỏ dại ngoan cường cắm rễ.

     "chổ này." Ứng Thâm phút chốc dừng bước, hơn nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng tối, chỉ có mơ hồ lộ ragò má đường viền, âm thanh cũng hiện ra hơi lạnh nhạt, thoạt nhìn đặc biệt cấm dục.

     đôi mắt hoa đào biến mất còn có  hiệu quả thị giác như vậy, giống như nhân vật đầu lĩnh xã hội đen trong phim ảnh hiệu quả, khí chất hờ hững, vì đạt được mục đích mà không màng huyết tinh, không màng mạng người.    

     Thẩm Văn Khâm  ngẩng đầutrầm mặt, tâm tư không tự chủ có chút thất thần. Khi Ứng Thâm kỳ quái gọi hai tiếng, mới lấy lại tinh thần.

     "Đang suy nghĩ gì đó ?"

     "Không, tôi cảm thấy bức Graffiti này có chút quen mắt." Thẩm Văn Khâm vốn là thuận miệng vừa nói như thế, ý đồ nói sang chuyện khác, nhưng lúc nhìn kỹ, thật sự phát hiện có chổ không đúng.

     "đương nhiên là nhìn quen mắt." Ứng Thâm chỉ vào graffiti, " Kết cấu rất phức tạp,  hung thủ đặc thù gây án, bêncảnh sát chưa có công bố ra ngoài."

     Trên tường bức Graffiti màu sắc sáng ngời, hiển nhiên mới vừa vẽ ra không lâu. Mấy người nằm trên mặt đất, hai tay đều bị dây thừng gắt gao buộc chặt, trên cổ cũng bị dây thừng nhỏ cố định, sắc mặt thống khổ dữ tợn, trên tường bên cạnh,  màu đỏ như máu dùng sơn phung lên viết hai chữ—— cẩn thận!

     Loại này vẽ xấu, đặt ở lúc bình thường nhiều lắm chỉ cảm thấy tối tâm, không lành manh. Nhưng lúc này khi sảy ra hai án mạng, nội dung lại tương tự vụ án, vậy nó có phải đại biểu cho một hàm ý nào khác?.

     "Không phải. Cái này là hung thủ đặc thù, mà tôi nói nhìn quen mắt đó là phong cách vẽ." Thẩm Văn Khâm biểu tình nghiêm túc, chỉ vào  góc vẽ graffiti , "Cậu xem nơi này, người vẽ  ký tên ——z."

     "Không biết cậu có để ý tin tức kiểu này , Z người này,  rất nổi tiếng ở bên ngoài , thập chí là hot seach weibo. Z luôn dùng nét vẽ bất cần đời màu đen dí dõm, quãng thời gian trước, nhiều vị nhân vật công chúng  ly hôn quá trớn, anh ta dùng nét vẽ trào phúng,  vách núi cheo leo, cha mẹ đứng một bên nắm tay con chơi đu quay, dây thừng trong tay bọn họ là nơi kéo duy nhất đứa con, nhưng một bên lại rời đi, đứa trẻ vô tội nắm lấy dây thừng trơ vơ giữa không trung, nếu một bên tiếp tực bỏ đi thì đứa trẻ sẽ rơi xuống.”    

      graffiti đều mốc nối sự kiện, còn tý nữa lên hot seach trào phúng cái gì gọi là thư viện, một người đàn ông cầm gậy trên mặt magng theo nụ cười , chổ khác đứa trẻ đang quỳ trên mặt đất , bên cạnh viết

     "Cậu mà cũng có xem? Cậu thế mà cũng chơi Weibo !”Thẩm Văn Khâm biểu tình kinh ngạc.

    

     Ứng Thâm nghi hoặc khó giải thích: " tôi chơi wei bo thì sao chứ?”

     "Không " Thẩm Văn Khâm nín cười, đỡ trán che khuất ý cười tràn đầy mắt, "Cậu chơi rất bình thường, chỉ là tôi hơi thấy lạ mà thôi”.    

     Ứng Thâm liếc nhìn hắn một cái, thực sự không nghĩ ra cái này có gì đáng  cười, liền tiếp tục nói: "Nghe ngữ khí của anh, ánh  rất  thích Z à?"

     "cũng  được đi, tuy rằng hắn vẽ graffiti không thể đưa đến chỗ sáng, nhưng vẫn là cảm thấy rất thú vị, dùng một cách thức khác biểu đạt, có thể mang đến  một chút ảnh hưởng. Mà đúng rồi, tôi phải nói rõ , cái này chỉ thê hiện cái nhìn riêng của tôi”.Thẩm Văn Khâm khá tùy tính, mà vẫn hiểu là không được quá xằng bậy.

     Ứng Thâm bất đắc dĩ, "Lúc này thì biết đàng quàng rồi? May mà chúng ta cũng không mặc cảnh phục, nơi này cũng không..."

     Còn chưa nói xong, Thẩm Văn Khâm liền nháy mắt, tay đè tại bên  trên hông    

     Một bóng người trốn ở sau tường cách đó không xa , lén lén lút lút nhìn bọn họ. Vừa nghe đến tiếng gào, liền bị kinh sợ quay người  muốn chạy trốn. Thẩm Văn Khâm lúc này chạy  đuổi theo, không hổ từng là  cảnh sát hình sự, động tác nhanh nhẹn nhanh chóng, hai ba lần liền tóm lấy người trở tay đè lên tường, không thể cử động.

     Thẩm Văn Khâm một tay ngăn chặn hắn, xốc mũ lưỡi trai. Ngoài ý muốn, là một đứa trẻ mười mấy tuổi, còn chưa thành niên . Cậu ta giãy dụa hô to: "Buông tôi ra! Đồ  Bệnh thần kinh! Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!"

     Thẩm Văn Khâm vững vàng ngăn chặn tay cậu ta, "Đi ngang qua à? Vậy cậu đang nhìn lén cái gì?”

     "Đừng tự mình đa tình, anh cũng không phải hot gril gì , sao tôi phải nhìn lén” Chàng trai rõ ràng khẩn trương đến đổ mồ hôi, chột dạ hô to phản bác.     Thẩm Văn Khâm cảm giác được cậu ta cứng ngắc,,  nhíu mày nói: " bức tranh alf cậu vẽ?”

     Nam hài  ngừng giãy dụa, lại tiếp tục phản kháng ngày càng kịch liệt, " Anh đang nói gì thế, tôi chỉ đi ngang qua , anh có tư cách gì bắt tôi?”

     Ứng Thâm đi tới, nói: "Hẳn không phải là cậu ta, tuổi tác quá nhỏ, cách vẽ của Z khá trưởng thành.”

     Chàng trai hít một hơi, đột nhiên trở nên rất phẫn nộ, lớn tiếng phản bác: " Ông chú bên kia, tôi không có nhỏ được không!”

     Nguyên bản hét lêncâu này, là rất có khí thế, nhưng cậu ta đang bị đè ở trên tường, giãy giụa nửa ngày vẫn không nhúc nhích được, thoạt nhìn trái lại có chút cảm giác kinh hỉ.

   Ứng Thâm nhận được hắn ánh mắt, rất nhanh phản ứng lại anh đang muốn làm gì, hơi cong môi, phối hợp chần chờ nói: "Cũng đúng, thời điểm lúc trước nhìn thấy cậu ta, tôi đã cảm tháy không bình thường. Anh nói vậy cũng không thể không phải.”    

     "Z không thể nào là người mang tội giết người! Anh ấy chỉ là  vẽ bữ graffiti này lên tường để mọi người cẩn thận thôi, anh ấy là người tốt, các người đừng có mà đổ oan cho anh ấy, tôi cố ý đi tìm, không chỉ ở đay anh ấy còn vẽ ở chổ khac nữa... tôi thấy anh ấy,,,” Cậu ta tức giận phản bác, tốc độ nói rất nhanh, mà phản ứng cũng rất nhạy cảm, một khi  phát hiện mình nói không lời nên nói, liền lập tức dừng lại.

     Thẩm Văn Khâm cùng Ứng Thâm liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Cậu thấy ai?”    

     Chàng trai  ngừng lại, cắn răng trầm mặc, không muốn mở miệng.

     Ngõ hẻm yên tĩnh, Ứng Thâm thanh âm chậm rãi ,rất bình tĩnh ôn hòa , "Cậu  rất quan tâm vụ án, không giống như người ngoài cuộc hiếu kì hoặc sỡ hãi cậu biết một vài chuyện người khác không biết_ giống như Z cậu thường gặp hắn ta, cậu biết hắn ta.”

     Thẩm Văn Khâm đã buông ra áp chế, căn cản cạu ta rời đi. Nam hài kiên trì không thừa nhận, trên tay lại lo lắng mà xoacổ tay, "tôi không biết cái gì cả”

     "Cậu  tình nguyện ngồi tù cũng phải bao che hắn ta? Bạn gái cậu làm sao bây giờ? Cô ấy nguyện ý một người có lí lịch phạm tội làm bạn trai sao” Thẩm Văn Khâm liên tiếp đưa ra mấy vấn đềvề phía chàng trai, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu.

     "Làm sao anh biết tôi có bạn gái!" Cậu ta theo bản năng bắt tay dấu ra phía sau.

     Thẩm Văn Khâm nhàn nhạt nói: "Cậu  mang dây đeo màu đỏ, bệch thủ công , còn có một hạt châu đậu đỏ, sẽ không phải tự cạu mang đi? Có thể làm vậy đa số phụ nữ đều rất nghiêm túc, dây còn rất mới các cậu dang trong thời điểm mặn nồng,  tôi thấy cậu cũng khá thích cậu ta, đừng làm chuyện bản thân hối hận.”    

     Chàng ta sắc mặt khó coi, "Chúng ta quả nhiên không có tự to, hiện tại nhất cử nhất động chính phủ đều có thể biết  đúng không?"

     Thẩm Văn Khâm không nhịn được xì xì nở nụ cười: "Tiểu tử, ở trong mắt cậu chính phủ rãnh rỗi như vậy sao? Tôi đoán đều có thể đoán được, chúng tôi chính là làm nghề này."

     Không nói tỉ mỉ làm là cái gì. Cậu ta lại tự mình suy nghĩ một mớ chuyện , tâm lý cũng để một bên, cạu cơ hồ cảm thấy hai vị cảnh sát bên cạnh có thể đem biểu tình của bản tham mà đoán được cậu đang suy nghĩ gì!    

Cậu ta còn đang giãy dụa lần cuối, "z là thần tượng của tôi, anh ấy không thể nào là người mang tội giết người, các người nghĩ sai rồi."

     Thẩm Văn Khâm vô tình nói: "Thần tượng thì làm sao , người mang tội giết người thì ở trên mặt viết tôi là tội phạm nhắc nhờ người khác sao?’    

     Chàng trai càng là tức giận vạn phần, rục rà rục rịch muốn cùng anh đánh một trận, nhưng lại rõ ràng biết mình đánh không lại.

     Có người  đóngvai mặt trắng thì phải có người diễn vai mặt đỏ. ( mặt trắng là chính diện mặt đỏ vai phản diện)     

Ứng Thâm ánh mắt nghiêm túc, chân thành nói: "Cậu tin tưởng hắn như vậy, khẳng định có lý do. Tôi cũng cho là anh ta không phải hung thủ, nhưng anh ta có thể đang năm giữ manh mối trọng yếu,  chúng tôi tìm hắn chỉ muốn hỗ trợ, chăc chắn sẽ không đổ oan cho anh ấy, tôi cam đoan với cậu!”    

     Âm thanh nhẹ nhàng bằng phẳng vang lên, khiến người  khác thheem phàn tín nhiệm.

Cậu ta nhìn anh nửa ngày, thần kinh căn thẳng hơi thả lỏng, trầm mặc một lát sau mở miệng: "Tôi lúc về ành trùng hợi gặp anh ấy, làm sao cũng không lien tưởng anh ấy là Z cách tôi gàn như vậy. Các anh  nếu như nhìn thấy hắn, khẳng định cũng sẽ không hoài nghi, anh ấy rất đáng thương....”

     Ứng Thâm hỏi: "Anh ta  là ai?"

     "Bành Lượng , thầy Bành”

     "Các người làm gì  tại đây? Lạc đường à ? ."

     Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói  thô lỗ, cảnh sát Vương đi nhanh tới. Thẩm Văn Khâm cùng Ứng Thâm theo bản năng quay đầu lại nhìn sang, chờ nhớ tới quay đầu, phát hiện cậu thiếu niên đã sớm tháo chạy không thấy bóng dáng.

     Thẩm Văn Khâm hỏi: "Vương đại ca, anh biết một  người gọi là thầy Bành  Lượng không?”    

     Vương cảnh sát hình sự: "Bành Lượng? Trước các cậu  bên cục có dẫn về một người tên Bành Lượng  làm kẽ tình nghi, nghề nghiệp  đúng là thầy giáo”.  

* Tranh tường graffiti   



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16