Theo dấu tội phạm chương 6
Chương 6: Tiến hóa
Người dịch: Khởi đầu- 起头
Thẩm Văn Khâm không chút nghĩ ngợi nói: “ Tôi đi cùng cậu”
Khi cảnh sát đang đau đầu điều tra,lại phát sinh án kiện tương tự cách khu Lệ Doanh không tới mười km.
Từ cảnh dùng bộ đàm nghe được tin tức này đám người Ứng Thâm theo bản năng mà nhìn lẫn nhau. Khoảng cách gây án vô cùng ngắn, cách thời gian gây án lần trước chỉ có nữa tháng.
Tên cuồng sát đã tiến hóa, nghe như thế nào thì đều có chút sởn tóc gáy.
Bọn họ phân chia ngồi lên xe cảnh sát, lập tức xuất phát đến nơi gây án sớm nhất.
Thành phố Thuận Lâm đang tiến vào giai đoạn thay đổi bộ mặt đô thị, sửa lại đoạn đường cũ, mấy con đường đều bị ngăn lại, đi có thể đi bên cạnh.cái này là việc tốt, nhưng nếu như lỡ may gặp phải tên cuồng sát, thì thị trưởng thành phố Thuận Lâm chắc cảm thấy muốn nổ não luôn rồi.
Cảnh sát địa phương quen đường cua vào một đường khác, lại tiến vào ngõ nhỏ, đèn cảnh sát không ngừng lập lòe, tiếng xe vang lên cả chặn đường.
Rẻ vào không biết bao nhiêu con ngõ, Ứng Thâm không khống chế mà nghiên về bên cạnh, Thẩm Văn Khâm nhìn thấy, thuận tay đỡ vai cậu, hỏi: “ đang nghĩ án kiện à?”
“... ừ, cảm ơn”. Ứng Thâm được đỡ dậy hồi thần lại ngồi nghiêm chỉnh.
“ không cần khách sáo, có điều đề nghị cậu nên nắm lấy chổ tay vịn, một lát nữa đừng lại ngã qua chổ tôi, lăn ra trên đất”. Thâm Văn Khâm góc miệng miễm cười, trong mắt hàm chứa ý chọc ghẹo, “ Đình trưởng không chỉ bảo cậu chăm sóc người mới tôi đây, cũng bảo tôi chú ý nhiều vào cậu, nói cậu thường hay suy nghĩ án kiện mà quên chuyện khác.”
Ứng Thâm chầm chậm nhất tay lên tay vịn ở cửa xe, mặt dần dần nhiễm đỏ, lúc xuất thần bị người mới nói như vậy, thật có chút khó xử, bộ dạng tiền bối lúc trước cảm thấy làm cũng rất không tồi mà. Ánh mắt Ứng Thâm hơi lóe, không tự nhiên nhìn ngoài cửa sổ, như có như không mà ừ một tiếng, coi như chính mình đã nghe thấy.
Thầm Văn Khâm không hiểu sao lại cười một lát, đè lên ghế trước, hỏi: “ Vương đại ca, khoảng bao lâu nữa thì đến?”
Cảnh sát Vương giải thích: “ chắc năm phút nữa thì có thể đến. Đường tắt chính là như vậy đó, các cậu ngồi yên nhé. Qua một lát lại đến lúc tan tầm tuyến đường chính nhồi nhét đến dọa người luôn, đàu năm nay, xe còn nhiều hơn cả kiến.”
Qua hai phút, tình hình giao thông bị ngăn cánh bởi tấm cửa kính giống như đang nghiệm chứng lợi anh nói, xe rẻ đến đầu đường, phía trước đều là xe cộ rậm rạp. Có điều vãn may, bọn họ rất nhanh thì đến nơi rồi.
Xuống xe tiến vào hiện trường gây án, Giản Du và Trần Trí Kiệt đến sớm hơn họ một chút. Bọn họ đi ra khỏi than máy, đến hành lang đã có mùi tanh tưởi buồn nôn ập đến.
Một bóng người đột nhiên từ trong nhà xông ra, là Trần Trí Kiệt, đang chống vào tường phun ra cả mật xanh mạt vàng. Giản Du đang ở phía sau cậu ta, vừa buồn cười lại quan tâm đưa khăn giấy và nước lọc, “ không sao chứ? Ói nhiều thêm hai lần là quen thôi, mọi người đều trải qua như vậy cả”.
Tên đáng thương đang chống lên tường ói kia căn bản không rảnh mà đáp lại cô, lại nôn khan vài lần mới chà chà miệng, sắc mặt khó xem ngẫng đầu , ánh mắt tuyệt vọng, che mũi nói: “ Lý luận và thực tiễn khác xa quá lớn, nhìn thấy thi thể thật cảm giác hoàn toàn khác biệt. Sư tỷ, chị làm sao nhịn được, quá giởi rồi”.
Giản du không để ý, vỗ lên lưng cậu. “Không sao, chị sẽ che chở cậu”
Ở chổ không xa, Ứng Thâm nhịn họ bước chân dừng một chốc, đột nhiên có chút hiểu ra Đình Trưởng vì sao lại sắp xếp như vậy, để cho Giản du dẫn dắt người, là muốn cô có thể trầm định lại, nhớ ra bên cạnh còn có người cần chăm sóc, ổn trọng một chút. Cô ấy trước mặt người mới, đều là bộ dáng tiền bối tràn đầy kinh nghiệm từ đầu đến chân, thật tế người hiểu cô đều biết cô người này một thân nhiệt huyết, mỗi lần đều hận không bùng lộ sức lực tra án , xông pha phía trước không bỏ sót điều gì.
Thẩm Văn Khâm chú ý động tác của cậu, như suy tư dột nhiên nói,: “ Giản Du lúc mới đến là cậu dẫn à? Hơn ba năm trước, tiểu sư phụ hai mươi lăm tuổi?”
Sư phụ chính là sư phụ vì sao lại còn thêm chử tiểu nữa chứ!
Ứng thâm nghe thấy, trong đầu liền xuất hiện câu này, có chút bất mãn nhướn mi. Nhưng bởi vì chuyện khó xử lúc nãy trên xe, vừa đối diện khuôn mặt Thảm Văn Khâm liền nhớ đến bộ dáng chọc ghẹo cười cười kia. Lời phản bác đều ở trong miệng một vòng cũng nuốt xuống, nghẹn khuất hỏi một đằngtrả lời một nẻo: “ Chúng tôi đều là học sinh của tô giáo sư, cô ấy là sư muội sau tôi năm khóa, nghiêm khắc mà nói thì anh phải gọi cô ấy là sư tỷ”
Thẩm Văn Khâm chằm chằm nhìn cậu một hồi sau đó vươn vai, nói: “ Ồ, như vậy à. Thế cậu là đại sư huynh của tôi rồi, cậu phải che chở tôi đó”
Anh rất hiểu làm sao thả day xuống rồi lại trèo lên, cánh tay móc qua vai Ứng Thâm mười phần quen thuộc đi về phía trước.
Ứng Thâm muốn thoát ra nhưng thất bại, còn bị hành vi gần như vô lại của hắn giống như làm cho có chút sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, bước nhanh đi về hướng thi thể.
Hiện đang đến gần cuối hạ, mà khí trời vẫn nóng bức như cũ , tốc độ thi hóa rất nhanh, tản ra từng trận khó ngữi. Bên trong phòng ngủ chính , thi thể nằm ở trên giường, trên đầu bị một túi nhựa trong suốt chụp lại, trên cổ cột dây thừng, sắc mặt trắng bệch, chết không nhắm mắt. Đồng dạng, tay chân cũng bị dây thừng nhỏ sảo diệu mà buộc chặc, da trên người lộ ra nhiều vết ứ máu, rõ ràng đã bị bạo hành qua.
Thời điểm gỡ túi nhựa xuống, trên cổ còn có dấu tay mơ hồ, bị sức lực lớn ấn xuống .
Ứng Thâm đứng ở bên giường, bình tĩnh nói: "Ghìm chết một người rất đơn giản, chỉ cần kéo dài dùng sức 50 giây, liền chắc chắn sẽ chết."
"Trên cổ có dấu tay, chứng minh hung thủ không phải một lần liền ghìm chết người bị hại, hắn trước tiên dùng sức bóp lấy cổ, nhưng lại thời điểm gần tắt thở thì lại buông tay, sau đó tròng lên túi nhựa trói chặt, đứng ở bên cạnh, xem người bị hạitừng chút một mất đi dưỡng khí, bộ dáng sợ hãi giãy giụa”. Thẩm Văn Khâm nói tiếp.
Ứng Thâm gật đầu tán thành, “ Thủ đoạn gây án của hung thủ đang ngày càng hoàn thiện, thăng cấp phạm tội hắn ta bây giờ càng hiểu được kéo dài thời gian tử vong của người bị hại, do đó hưởng thụ càng nhiều khoái cảm."
Thẩm Văn Khâm chỉ vào thi thể, "Mà tư thế kì lạ này, lại mâu thuẩn với kiểu nhất quán của hung thủ,hai tay gấp lại dưới bụng là đang hối hận sao?”
"Không phải." Ứng Thâm kiên định lắc đầu, "Còn nhớ tiểu khu Lệ Doanh phát hiện khung ảnh không? Đứa con út luôn dưỡng bệnh bên ngoài, cơ hồ không có sống ở đây, nên như hung thủ theo dõ nhà ấy thì hắn cũng biết nhà đó có thêm đứa con út. Mà giấu đi việc này là vì không muốn ai nhìn thấy.
"Hung thủ còn có đồng bọn?" Thẩm Văn Khâm tiếp tục phân tích xuống, "Người này hoàn lo lắng hắn phát hiện đứa trẻ còn sót, cũng không ủng hộ giết người, bọn họ ý nghĩ khác nhau, là bị cưỡng ép tham dự án kiện, không có cách phản kháng hung thủ, nhưng đối với sự việc tàn nhẫn thì không thể nào tiếp thu được, cho nên mới điều chỉnh tư thế thi thể, muốn người bị hại có thể an giất ngàn thu, ít nhất là như vậy”
"Có thểvẽ ra chân dung tâm lý hung thủ, anh viết ra phan tích của mình xem, đêm nay tôi muốn xem sao: Ứng Thâm bước ra ngoài quay đầu về phía Thâm Văn khâm nói.
" Được thôi, tiểu sư phụ ~" Thẩm Văn Khâm hai mắt thâm thúy ý cười tràn đầy, tùy ý vỗ vai Ứng Thâm, "Bất quá ăn cơm tối trước đi, hơn bảy giờ rồi”
Anh vừa nói thế, Ứng Thâm mới cảm giác bụng đói cồn cào, rất đói bụng. Cậu đẩy đôi tay không đứng đắng kia xuống : Ừ. Trước hết chúng ta qua ngỏ nhỏ kia nhìn tý đi, lúc nãy trên đường tôi phta hiện ít đồ”
Thẩm Văn Khâm không chút nghĩ ngợi nói: “ Tôi đi cùng cậu”
Ứng Thâm quay đầu, kỳ quái nói: "Đương nhiên là cùng đi rồi , chứ anh muốn đi đâu?”
Người chính mình dẫn dắt, chẳng lẽ còn muốn tiền bối đi điều tra, sau dó đi ăn cơm một mình à?
Thẩm Văn Khâm câu môi lộ ra nụ cười giả tạo, quang minh lãm liệt nói: “ Tôi không đi đâu hết, tiểu sư phụ muốn đi đông tôi chắc chắc không bước qua tay nữa bước”.
Phương diện phân tích tâm lý cơ bản không có ván đề gì, cũng không có khuyết điểm của người mới, trái lại thích ứng rất nhanh, cọn nói năng ngọt chết ruồi, mà tinh t Phân tích tâm lý phương diện cơ bản không có vấn đề gì, cũng không có cái người mới khuyết điểm, trái lại rất thích ứng, thích ứng quá mức, còn có dư lực nói chút nói năng ngọt xớt nói, nghe không đàng quàng lắm, nhưng mà suy nghĩ kỹ cũng có tật xấu gì quá lớn.
Ứng Thâm âm thầm thở dài. Người mới thật không bớt lo.
*Cái này phải gọi Ứng thâm baba , lo như con còn hay suy nghĩ nhiều. Đọc mà buồn cười hết sức ^-^. Chương này ngắn ghê.
Nhận xét
Đăng nhận xét