theo dấu tội phạm chương 5



Chương 5: hiện trường 

Người dịch: Khởi đầu - 起头


Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

" Bởi vì là hiện thực mới càng thêm tàn khốc"

Thành phố kế bên.

Tiểu khu Lệ Doanh phát sinh án kiện đột nhập giết người, khiến cho cả giới cảnh sát oanh động. Bởi vì nó giống như án Bảo Xuyên mười ba năm trước đây. Ác quỷ vô danh lẫn trốn tận chín năm  trước lại tiếp tục gây án.

Mười ba năm trước, điều kiện địa lý của trấn Bảo Xuyên không có phát triển như hiện tại, chỉ là một nơi vô danh, lại xaỷ ra  án giết người liên hoàn kinh động toàn quốc. Tội phạm gây án vào mùa xuân khi mà thời điểm vạn vật đua nở đẹp nhất,  lại đột nhập vào nhà giết người, lưu lại mùi hôi của  thi thể.

Hành động  tàn nhẫn như vậy, đối mới trấn nhỏ khó thật  mà liên tưởng đến, mỗi người quen bên cạnh đều có thể là là tên cuồng sát. Lòng người lâm vào  khủng hoảng, lúc ấy khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, án kiện lại chậm chạp khó phá giải, làm trấn nhỏ vốn dĩ yên bình, chớp mắt buộc chặc với những cụm từ “ quỷ thành ập xuống”, “ điên cuồng biến thái” , một tòa thành khủng bố tối tăm cứ như vậy mà hình thành.

Mười năm trôi qua, cục công an địa phương đã đổi bốn lần giám đốc, những cảnh sát phụ án án kiện đó thậm chí đều đã nghĩ hưu, nhưng án lại chưa được phá. Tóm lại tên tội phạm vô danh đó, phản phất như đang cười nhạo bọn họ,  án kiện  bị dừng lại ở 9 năm trước.

Loại kết quả quỷ dị mà vi diệu này, làm cho các cảnh sát tham gia điều tra án này vô cùng mệt mõi nhụt chí, cơ hồ tất cả cố gắng nổ lực đều là công cốc. Chín năm dài ngắn trôi đi, cảnh sát cho rằng tên tội phạm này chắc gặp việc gì ngoài ý muốn mà chết rồi, nhưng hiện tại, hung thủ lại tiếp tục gây án mới, còn lưu lại một bức thư, hung hăng đánh lên mặt cảnh sát.

 Nơi đăng ký thư tín là ở Bảo Xuyên  phù hợp với điểm đặt thù của hung thủ gây án . Sau khi giết người bị hại, không phải là đã  kết thúc , hung thủ còn gởi thư nặt danh cho cảnh sát, cả trang giấy đều là ghi lại tỉ mỉ quá trình giết hại nạn nhân, giống như kiêu ngạo  tuyên bố, là do một mình hắn độc lập hoàn thành.

Lúc đó cảnh sát phái người điều tra bưu cục gởi thư, lại không điều tra được gì, hung thủ có kinh nghiệm phản trinh sát rất mạnh mẽ, vô cùng cẩn thận phòng ngừa bại lộ.

Mà hôm nay, cảnh sát lại một lần nữa đối mặt với loại tình huống này.

Đang vào lúc chính hè, trời oi nóng, lượng dùng điện rất là  lớn, chỉ có thể phân vùng phân chia thời điểm dùng điện, án kiện lúc đó, vừa lúc tiểu khu Lệ Doanh lại cúp điện,  camera không quay được gì.

Hiện Trường gây án tiểu khu Lệ Doanh.

Đám người Ứng Thâm đã đến, mô phỏng hiện trường lúc đó.

“ Không có dấu bẻ khóa cửa, hung thủ có thể sử dụng cách gì đó, làm cho chủ nhà đồng ý để hắn tiến vào, ví dụ như tỏ dáng vẻ vô hại, cần giúp đỡ”. Thẩm Văn Khâm đứng ở giữa phòng khách đối diện cửa mà phân tích, “ nhưng vừa vào nhà liền lộ ra khuông mặt thật, dùng vũ khí uy hiếp người bị hại.”

Trên thi thể của họ có dấu tích bị trói, đến xem vị trí của người bị hại.

Ứng Thâm hỏi: “ Hung thủ giết ai trước?”

Thâm Văn Khâm theo bản năng nói: “ Nam giới đã thành niên có tính uy hiếp lớn, hẳn là giải quyết trước nhất nam chủ nhân trong nhà”.

Âm thanh chưa dứt, ngón tay nóng rực đè lên cổ anh, Ứng Thâm thanh âm lạnh nhạt vang lên.

“ từ phía sau sấn tới, một con dao đã có thể khống chế. Nếu ví dụ- không được cử động, nếu không sẽ giết vợ mày và con”

Thẩm Văn Khâm ngẫng ra, quay đầu nhìn cậu.

Ứng Thâm nói tiếp: “ dựa theo vết máu bầm lưu lại khi bị trói trên cổ tay thi thể mà phán đoán , Hứa Lập Phong là nhìn thấy người nhà còn sống sờ sờ  bị giết chết, sau cùng mới giết hắn.”

“ Thế nói vậy, mục đích chủ yếu của hung thủ có khả năng là bố mẹ? Ép buộc anh ta mở to mắt nhìn người nhà bị giết mà không thể phản kháng , sau đó dùng dây thừng làm anh ta hít thở không thông mà chết, tinh thần và cơ thể song song bị ngược đãi,. “ Thẩm Văn Khâm nhìn chằm chằm vị trí lúc trước của thi thể nam chủ nhà, “ vật phẩm ở hiện trường rất loạn, giống như dấu vế đánh nhau. Nhưng dựa theo báo cáo nghiệm thi, cả nhà Hứa Lập Phong đều không có vết thương phản kháng, cho nên có thể là hung thử sau khi gây án phá hủy hiện trường chống lại điều tra, hay là phát tiết sự phẩn nộ?”

“ Đều có khả năng”

Ứng Thâm cúi đầu nhìn sợi dây màu vàng trên mặt đất, suy tư, trong đầu hiện lên tình cảnh gây án lúc đó của hung thủ.

Hai tay Người bị hại Hứa Lập Phong bị cột ra phía sau hai đầu gối quỳ xuống, đau khổ cầu xin hung hung thủ bỏ qua cho người nhà, nhưng gương mặt ác ma dần dần hiện lên biểu tình vui sướng, phản phất như đang tận hưởng bộ phim điện ảnh, sau đó không lưu tình mà giết chết bọn họ một người lại một người ,lưu lại thi thể bọn họ.

“ Có điều tôi cho rằng Hứa Lập Phong đại diện một người nào đó trong lòng hung thủ, tính chất gâ y án của hắn ta rất mạnh, bị điều khiển bởi tình cảm gây ra hành vi này có khả năg lớn hơn.

Nói xong, Ứng Thâm quay đầu tiếp tục quan sát xung quanh ngẫng đầu tróng nháy mắt ánh sát đáp trên khung cửa xuyên qua tầng kính phát hiện có một người trẻ tuổi, dị thường nhìn chằm chằm chổ này. Loại ánh mắt này lạc trong đám người rất khác biệt.

Ứng Thâm nhịn không được mà nhíu mày quay người muốn hỏi thăm cảnh sát địa phương, người đó và án kiện có liên quan gì không, nhưng anh vừa cử động Thẩm Văn Khâm đã đi hỏi trước, còn quay đầu lộ ra nụ cười mê hồn: “ cậu muốn hỏi người này à?”

Ứng Thâm bị dọa rồi, có chút mờ mịt không như dự đoán sau đó gật đầu.

Chổ khác, Giản Du và Trần Trí Kiệt mới từ phòng ngủ chính đi ra lại không có phát hiện gì quá lớn, chỉ biết gia đình người bị hại tình cảm hòa thuận, trong tủ đầu gường đặt quà kỷ niệm ngày kết hôn chuẩn bị tặng cho vợ.

Trần Trí Kiệt nhịn không nổi nói : “ Chết trước ngày kết hôn một ngày, quá xấu xa rồi.”

Giản Du biểu tình khá bình tĩnh , “ Hung thủ sẽ không vì cậu là người tốt, vì anh cón có việc quang trọng cần làm, hoặc là tuổi nhỏ mà bỏ qua cho, bọn đó chỉ nghĩ làm sao giết nguòi mà đạt được khoái cảm nhiều nhất”.

Trấn Trí Kiệt đột nhiên quay đầu, gần như bị dọa sợ  mà nhìn cô, nhưng một giây sau, lại không khỏi chấp nhận những điều cô nói đều là sự thật, nhưng bởi vì sự thật như vậy mà không khỏi cảm thấy thêm phần tàn khốc.

Đi vào phòng trẻ con, ánh nhìn quét qua từng góc nhỏ.

“ Quá ngăn nắp rồi,”. Trần Trí Kiệt nhíu mày, “ Đứa trẻ nhà này bảy tuổi, nhưng ở đây một món đồ chơi cũng không có . Bình thường mà nói, trên bàn học của những đứa trẻ lứa tuổi này, đều để những mô hình xe hơi, máy bay các loại, để chơi tháo dỡ lắp ráp, nhưng mà ở đây lại không có. Trên bàn chỉ có một chồng sách, giống như cảm giác là học sinh cao trung.”

Giản Du kéo ra ngăn kéo phát hiện đồ vật cũng rất ngăn nắp. Mở ra, dưới đáy ngăn kéo để một tờ gấy khen thưởng, giải ba cuộc thi Olympic tỉnh.

Nìn một lát, Giản Du nói: “ Ba mẹ em ấy chắc rất chủ trọng tính tự quản lý và rất tự hào về em ấy.”

Trần Trí Kiệt nói : “ Lúc cừa mới bước vào,em nhìn thấy ở phòng khách có một đàn dương cầm, thật đúng là không để trẻ con thua ở vạch xuất phát mà.”

Bọn hắn tiếp tục kiểm tra xung quanh nhà, miễn bỏ qua manh mối nhỏ gì.

Dừng lại ở TV bị đánh vỡ, Trần Trí Kiệt nhíu máy thở dốc, không nhịn được đem hoài nghi nói ra: “ Sư tỷ, sau khi sử lý nhiều án kiện sẽ cảm thấy những cái này đều rất bình thường, thói quen thậm chí là chết lặng luôn sao,? em, em luôn thấy chị lúc nào cũng lạnh nhạt, chỉ là em có chút không rõ. Từ lớp học, video hình ảnh được xem, và bản thân ở hiện trường thực tế, cái cảm giác đó hoàn toàn không giống, em đọc được án án kiện ở lớp cũng không có quá nhiều phản ứng có điều...”

Nhìn sự ngây thơ người mới từ khí bắt đầu nói chuyện, cũng không phát giác bản thân đang nói gì, bộ dạng lộn xộn, vô thố, Giản Du phất tay cắt ngang, nói: “ chị hiểu ý của cậu, như vậy đi, tóm lại cậu là do tôi dẫn đến, bây giờ sẽ dạy cậu bài học đầu tiên vậy”

Cô quay đầu, lộ ra hiện trường gây án phía sau cô, chổ nào cũng là dấu vết lưu lại của nhân viên kiểm chứng. Loại hình ảnh này rất thường nhìn thấy trên TV và ở lớp, nhưng hiện thực lại có chút không giống thậm chí là khác biệt rất lớn. Cậu biết một nhà ba người chết tại đây, mà chổ cậu đang đứng, không lâu trước, có người chết trước lúc kêu cứu, lại không thể có làm bất cứ điều gì vhir có thể tuyệt vọng thống khổ mà chết đi. Tự hồ bị không khí u ám đè lên hít thở không thông.

Giản Du nói: “ Cậu trên giáo án lí luận được nhìn thấy rất rõ, án lớn đều là trần ai lạc định. Giáo sư dẫn tới nhà tù nhìn thấy đều là những tên tội phạm bị bắt về quy án, bọn chúng không nơi lẫn trốn, liền thu liễm gai nhọn, mà cậu bây giờ đang dấn thân vào hiện thực, gặp phải những kẻ chưa được thẩm tra, bọn chúng không gọi là tội phạm mà gọi là nghi phạm. Mà bọn chúng càng thêm táo tợn nguy hiểm, cần phải bình tĩnh không được mang quá nhiều cảm xúc vào công việc mới có thể dễ tìm thấy chi tiết có tính đột phá, đến, cậu dựa vào hiẹn trường trước mắt , phân tích một chút gia đình người bị hại.”

Trân Trí Kiệt đang suy tư nghe thấy lập tức lấy lại tinh thần, lập tức phân tích suy nghĩ bản thân, “ chúng ta vừa nhìn qua nhà bếp, phòng khách và đồ dùng nhà bếp có sự khác biệt rất lớn, gia định họ rất chú trọng mặt mũi, muốn lưu lại ấn tượng tốt với người ngoài, phòng khách được trang trí rất đắt tiền sang trọng, chổ người khác nhìn không thấy thì khá là tùy ý. Mặt khác, họ rất yêu thương con trai, lấy em ấy làm tự hào, trên tường dán giấy khen của con trai, trong tủ đặt cup khen thưởng, vị trí có thể nhìn rõ trên bàn trà đặt chiếc cốc đơn giản có thể do con trai làm, trong phòng cũng có những món đồ nhỏ mà cậu con trai làm tặng ba mẹ bọn họ cũng giữ lại cất kỹ.”

Cơ hồ một hơi nói hết, mắt cậu nhìn trông ngóng vào Giản Du chờ cô gặt đầu khẳng định.

Trong mắt Giản Du mang theo ý cười, gật đầu, “ Phân tích cơ bản đều đúng”.

TRần Trí Kiệt đôi mắt lạp tức phát sáng, biểu tình hứng khởi, có loại vui sướng chiến thắng mở đầu. Loại cảm giác lo lắng căn thẳng lần đàu tiên đến hiện trường gây án đã tan đi chút ít.

Giản Du còn muốn tiếp tục nói thì lại bị món đồ trên tủ hấp dẫn sức chú ý .

Đó là khung  bằng gỗ , bên cạnh có máy tấm ảnh gia đình đang cười sáng lạn,  nhưng khung  này lại bị lật úp và lớn hơn  bình thường.

Cô cách bao tay cầm lên,  là bức tranh của trẻ con, nhưng lại không có dấu vết nhân viên kiểm chứng động đến, hiện trường gây án vẫn nguyên như cũ, có thể là hành vi của hung thủ.

GIản Du suy tư một lúc, lập tức quay đầu nhìn bức tường xung quanh. Dựa theo yêu thích của con trai họ, bức tranh sẽ không được đặt ở đây. Phải để ở nơi có thể nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên rất nhanh cô phát hiện dấu tích treo tranh trên bức tường bên cạnh. sau khi cầm khung hình được lồng kích lên thì lộ ra khung cảnh phía sau.

Giản du híp hai đôi mắt cúi người xuống tầm mắt song song dưới mặt bàn. Mặt bàn có dấu tích không được bình thường, so sách với vết bụi ở khu vực xung quanh, thì ở đây lúc trước có để hai khung ảnh, nhưng lại bị người khác cầm đi rồi.

Nhưng mà ảnh gia đình người bị hại có gì cần lấy đâu, lại không đáng tiền, chẳng lẽ làm đồ kỷ niệm? Nhưng vì sao lại lấy hai cái? Bên trên có gì đặt biệt ?

Giản Du nhíu mi, đột nhiên phất tay về phía Trần Trí kiệt , “ Qua đây giúp chị mở cái tủ này với.”

Trần Trí Kiệt lập tức tiến lên.

Cái tủ âm tường hình dáng rất lớn, đủ để che đi phần phía sau, Giản Du nói: “Được rồi”.

Cô cong eo cuối người xuống, như nhặt được cái gì đó.

Là hai khung ảnh lúc nãy không thấy kia.

Tấm hình đầy đủ một nhà bốn người xinh đẹp, ba, mẹ còn có hai đứa con trai dễ thương, đứa trẻ kia khá nhỏ, cô cùng mềm yếu, cơ thể không tốt lắm.

Còn một tấm khác, mẹ đang ôm đứa trẻ còn trong tã, cười đến ôn hòa, đứa trẻ nhấm mắt, nắm tay nhỏ trắng nõn trước ngực, ngủ thật ngọt ngào.

Rõ ràng là tấm ảnh ấm áp nhưng sắc mặt Giản du lại biến đổi, gương giọng kêu Ứng Thâm bọn hắn qua.

“ Nhà họ có bốn người, đưa con trai nhỏ tránh thoát được một kiếp”.

Nghe vậy, bọn Ứng Thâm lại trầm mặt nhíu mi.

Từ mười lăm năm trước, lần đầu tiên hung thủ gây án, đều là thảm án giết cả nhà. Hung thủ sau khi vừa đặt chân vào nhà liền không định cho một ai sống sót. Hoặc là một nhà bảy người ba thế hệ hoặc chỉ một nhà ba người, nhưng điều duy nhất giống nhau đó nhà mỗi gia định bị hại đều có một đứa trẻ trai khoảng bảy tuổi.

Điều này đối với hung thủ mà nói, chắc chắn là có ý nghĩ đặt biệt đối vơi hung thủ, thậm chí hắn có thể đem đứa trẻ của gia đình bị hại như là bản thân lúc trước đã trải qua.

“ Nhưng mà hung thủ vì sao lại đem khung ảnh giấu đi? Có ý gì?” Trần Trí Kiệt nghĩ sao cũng đều không nghĩ ra. Điều này xung đột với bức trannh tâm lý tội phạm.

*Mới đầu mình định set pass hết cả bộ này, nhưng lại nghĩ thôi vậy, mình quyết định sẽ cài pass vài chương thôi, để mọi người mò cho vui. Chứ mình biết mọi người rảnh mà.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16