Theo dấu tội phạm chương 4


Chương 4: bộ phận nhỏ

Người dịch : Khởi đầu 

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

Lão Đình trưởng gọi bọn họ qua họp, ngoài việc nói vụ Chu Hoa, còn là thông báo bọn họ đi thành phố kế bên hỗ trợ điều tra án đột nhập giết người.

Trợ lý đem tài liệu pho to xong đưa đến tay bọn họ, mỗi người một phần, sau đó đi đến bên cạnh Đình trưởng, hỏi: “ Đình trưởng, vị nghiên cứu sinh...”

Lão Đình xoa đuôi mày, nghe thấy lời này, mới nhớ đến cái người trẻ tuổi đang chờ ở hành lang dưới lầu. Lúc nãy nghe điện thoại nói chuyện phiền toái Chu Hoa, liền quên mất cái người mới vừa lãnh đến, không khỏi có chút ão não với trí nhớ chính mình, lại không muốn chấp nhận là vì tuổi tác đã lớn.

“ Gọi điện thoại bảo cậu ấy lên đây”

Trợ lý đáp : “ Cậu ấy đang đợi bên ngoài”

Lão Đình phất tay, “ Thế gọi cậu ta vào”.

“ Vâng” trợ lý gật đầu, đẩy cửa ra ngoài.

Lão đình trưởng nói: “ Chổ này cón có một vị nghiên cứu sinh sẽ gia nhập với chúng ta, là do Tô giáo sư giới thiệu đến, theo các cậu học kinh nghiệm thực tế. Còn có Giản Du cô trước khi xuất phát đến phòng tôi một chuyến.”

Nói xong liền quay người đi, sau khi đi được mấy bước, lại quay đầu chống tay lên bàn, thâm ý vị trường mà nhìn bọn họ một vòng, bổ sung : “bây giờ đang rất thiếu nhân thủ, các cậu hiểu ý tôi đúng không?”

Người ngồi ở bàn hội nghị ngẫng đầu, hai mắt nhìn nhau, có ý hiễu rõ nhưng không nói gì.

Rất không dễ dàng mới đến được vài người, ngàn vạn lần cũng không cho anh đi.

Thẩm Văn Thâm là chủ động xin đến, văn kiện cũng đã điền xong, thủ tục điều động đã điều xong, muốn chạy cũng đâu có dễ, nhưng cái vị nghiên cứu sinh này , có bị lừa thì cũng phải lừa đến chổ ông. Có nhiều đương nhiên bọn họ cũng rất có đạo đức. Không nói xạo chứ, chỉ là có chút việc hơi mơ hồ mà thôi _ ừ, ví dụ là lương.

Bọn họ là bộ phận nhỏ trẻ tuổi, thành lập chưa tới 3 năm, nhân tài luôn cực độ khan hiếm. 20 năm trước, đám người tâm lý tội phạm Tô Việt chỉ dạy vẫn luôn đề xướng nghiên cứu phân tích hành vi tội phạm gia nhập vào hệ thống công an, nhưng do nhiều nguyên nhân, vẫn chưa được thực hiện. Bởi vì không có bộ phận chuyên môn, bình thường chỉ có thể quy đến phạm trù quản lý tin tức. Khi cảnh sát điều tra, trừ các phân tích vật chứng, phân tích hành vi cũng giúp đỡ rất lớn, nhưng đề mục này cần phải phát triển dài lâu, bồi dưỡng nhân viên chuyên môn, và thành lập đội ngũ, càng cần sự ủng hộ và giúp đỡ của các bên. Ba năm trước, dưới sự tác động của nhiều vị chuyên gia, bộ an toàn quốc gia tiến hành thí điểm, tạo một phận nhỏ trước ở tỉnh, giúp đỡ các cảnh sát ở các thành phố phụ cận tra án, nếu kết quả khả quang, thì tiến hành cơ quan toàn đội chuyên môn.

Giai đoạn thử nghiệm, ưu thế và khuyết điểm đều lộ rõ vô cùng, độc lập tự do tính cường, mở rộng không gian, nhưng đồng thời trong quá trình nhân tố toàn mới, sẽ gặp phải đủ các vấn đề khác nhau, mà quốc nội vẫn chưa có người đi trước để học hỏi , tham khảo.

ở hiện trường chỉ có Thẩm Văn Khâm là chẳng hay biết gì, nhìn bọn họ cười, có điều suy đoán, khóe miệng chậm chậm cũng hiện lên nụ cười tương tự.

Giản Du chú ý đến, “ Người mới, anh cười gì đó?”

Thẩm Văn Khâm híp mắt , “ Các cậu cười cái gì, thì tôi cười cái đó?”

Giống như đánh thái cực quyền, lại đem vấn đề đẩy ngược lại.

Giản Du cản giác không thú vị bĩa môi. Cúi đầu chăm chỉ đọc tài liệu.

Một bên âm thanh tiếng giấy bị cọ sát vang lên.

Thẩm Văn Khâm nhịn không nổi mà nhìn qua Ứng Thâm đang ngồi bên cạnh, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu. Mỗi trang giấy bình quân thời gian đọc chỉ có hai giây, cậu thật sự xem hết rồi à?

Ứng Thâm lật đến trang cuối, anh nhìn quét qua từng con chữ, đồng thời suy tư về án kiện. Nhìn xong chữ cuối cùng, có chút hồi thần trở lại, cảm giác bên cạnh truyền tới ánh mắt, theo bản năng nhìn qua, đối diện ánh mắt Thẩm Văn Khâm mới đến.

“ Xem xong rồi?” Thẩm Văn khâm hỏi

“Ừ “

“ Nhanh vậy?” Thẩm Văn Khâm có chút khó tin nhìn chằm chằm cậu, thốt lên nói.

“ ừ”

Ứng Thâm bình tĩnh mà gật đầu hai cái, khuông mặt anh tuấn mang theo vẻ đào hoa, lại lộ ra biểu tình trẻ tuổi của sinh viên, lại cảm giác đó, thật kì lạ, lại có chút khó nói rõ..... tương phản dễ thương?

Chắc là từ này đi. Thẩm Văn Khâm nhìn cậu, không biết vì sao cười một lát, tâm trạng cực tốt.

Ứng Thâm bị anh cười mà không hiểu tại sao. 

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

Lúc này, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một chàng trai trẻ mang gọng kính đen riến vào bước đi có chút chần chờ, tay nắm chặt then cửa, ánh mắt quét qua bọn họ, sau đó đứng thẳng sống lưng, tay phải giơ lên làm lễ quy cũ, mười phân f trung khí nói : “ Báo cáo! Tôi là Trần Trí Kiệt nghiên cứu sinh đang học cấp 12 ở khoa tâm lý tội phạm Hoa Đại! Rất vui vì có cơ hội học tập với các vị trưởng bối! Tôi sẽ vô cùng chăm chỉ khắc khổ, tuyệt không chậm trể “

Không thở dốc chút nào, một lèo nói rõ ràng những câu học thuộc, thanh âm vang vọng làm những người ở đây ngẫng ra.

Chàng trai không cao lắm, trên mặt còn có vài nốt thanh xuân, mắt kính ép ở trên mũi, bởi vì khẩn trương mà mồ hôi trượt xuống từ huyệt thái dương, toàn thân căng cứng, mở to đôi mắt, giống như tân binh mới vừa trịnh trọng tuyên thệ, ngây ngô, thấp thỏm lại thập phần chờ mong.

Trợ lý đứng gần cậu nhất, thanh âm lợi hại càng rõ ràng, nhưng có lẽ là người cũng gặp nhiều tình huống rồi . Anh lấy một phần tài liệu đưa cho Trần Trí Kiệt, bình tĩnh biểu đạt nói : “ Đình trưởng bảo cậu đi theo học tập với Giản tiến sĩ, chi tiết cần làm gì, có gì không hiểu thì có thể hỏi cô ấy”.

Trần Trí Kiệt quay qua chổ Giản Du, một mặt nghiêm tức, lập tức cong lưng, “ chào sư tỷ! Xin quan tâm nhiều hơn!”

Không phải nói chứ, Giản Du có chút bị dọa sợ rồi. Còn nghĩ tới lúc bản thân mới đến cũng .... dọa người như vậy à ?

Cô phất phất tay, rõ ràng là tiền bối có kinh nghiệm mười phần, lại có chút vô thố, “.... Trần đồng chí, không cần nghiêm túc như vạy, nguối xuống trước nhé.”

Hai người nhân viên kỹ thuật Triệu La thậm chí tính là người ngoài cục nhìn cũng âm thầm cười, nhỏ giọng chọc Giản Du bên cạnh nói: “ không phải cô sớm đã muốn làm tiền bối rồi à? Bây giờ cô có thể mang theo người rồi.”

Giản Du đương nhiên nghe ra Triệu Hồ Điệp đang trêu nghẹo, không có ý tốt mà thấp giọng trả lời: “ Cậu ấy giống như mới học cao trung, còn là kiểu chuẩn bị thi đại học, tui sao lại không biết xấu hổ chỉnh cậu ấy?”

Triệu Hồ điệp và La Nhất Trạch trộm cười, phong cách khác biệt nhưng vẻ mặt lại tương tự, như cùng tiết tấu.

Trước khi đi qua bên phụ cận, Giản Du đến văn phòng Lão Đình trưởng uống trà.

Lão Đình nghe tiếng gõ cửa, ở sau bàn làm việc nhìn cô một chốc, nghêm giọng : “ vào đi”

“ đình trưởng , ngài tìm con có gì không?”

Đợi Giản Du đi đến bên bàn, ông mới bỏ bút xuống, đem văn kiện để qua một bên, tay vắt lên nàm, giọng ấm áp nói: “ tôi nghĩ là cô cũng biết thời gian này lực lượng cảnh sát không đủ, các cậu đều đi sử lý một án kiện thì cảm thấy có chút lãng phí nhân tài, tôi dự định chia tổ các cậu ra, Ứng Thâm và người mới Thẩm Văn Khâm, cô và...”

“ Phân tổ?” Giản Du nghe đến lập tức nhíu mày, nhìn không được mà cắt ngang lời ông nói “ Vì sao lại đột nhiên như vậy? con và Ứng Thâm đã hợp tác với nhau mấy năm rồi, rõ ràng là con và cậu ấy ngầm hiểu nhau...”

Cô biểu tình ghét bỏ, đầu tiên nghe tới tin tức như vậy, cảm xúc liền ấp tới, chờ dến lúc lão Đình trưởng nhíu mày bất mãn, cô mới hồi thần, cúi đầu nói: “ Xin lỗi Đình trưởng, con nhất thời kích động,”

“ Biết là tốt.” Lão Đình lạnh nhạt liết cô một cái, nói tiếp: “ Nếu cô không hào lòng với sắp xếp của tồi, nếu không muốn làm. Cũng có thể điều đi bộ phận khác, tôi có thể lập tức đóng dấu giấy giới thiệu cho co”.

Giản Du đột nhiên ngẫng đầu, thốt lên: “ Thế con không bằng...!”

Cô rất nhanh phản ứng lại, “ không đúng.... ngài vậy mà rào đường con?”
“ Ba ! sao ba lại như vậy? Con nói bao nhiêu lần rồi, con rất thích công việc hiện tại!” Giản du ánh mắt không dám tin , khống chế không được mà thốt lên xưng hô đó.

“ Giản du”

Lão Đình trưởng thanh âm tràm xuống, khí tràng tích lũy hơn mười năm, nhãn thần chỉ nhìn qua liền không giận tự uy, đủ để tội phạm sợ tới mức tè ra quần. Nhưng Giản Du từ bé đã lớn dưới ánh mắt ấy, đã có kháng thể nhất định.

“ Xin lỗi, Đình trưởng”. Cô cắn môi, hít thở sâu, sau đó mới ngẫng đầu đối thượng ánh mắt lão đình trưởng, “ Con biết, ba là đang lo lắng cho con, nhưng ba có nghĩ đến, đây là không tín nhiệm và tổn thương đối với con không? Vừa rồi trợ lý Trương nói, ba đem cậu nghiên cứu sinh cho con dẫn, con nghĩ cách nhìn của ba đã có những thay đổi, con rất vui. Nhưng bây giờ ba lại đem những điều ấy lật đổ hết rồi, ba năm này, ba vẫn chưa nhìn rõ cách nhìn và quyết tâm của con hay sao? Nếu... nếu... ba cảm thấy con không có năng lực, không có tư cách đứng tại đây, chỉ cần nói một câu, không! Chỉ cần ba gật đầu, con sẽ đi!”

Lão đình trưởng nhìn cô, qua một lúc sau, tránh đi nhanh nhìn như phun lửa của cô, thở dài, nâng trán nói: “ Con là một đứa con gái, sao lại muốn xuất đầu lộ diện, còn muốn xông pha phía trước...”

“ Con gái thì đã sao?” Giản Du ánh mắt sáng ngời, kiên định nói: “ vì dân phục vụ, trừ gian diệt ác, chổ nào phân chia nam nữ!”

Lão đình trưởng lại một lần nữa nhìn không được thở dài. Cách nhìn và quyết tâm của cô rất tốt, vô cùng tốt, làm cho người ta thật vui mừng. Chỉ là, nếu lúc cô còn nhỏ nghe thấy nhứng lời ấy thì người làm cha ông đây sẽ rất cảm động,thạm chí mũi chua rơi lệ. Nhưng bây giờ, ông chỉ còn một mình cô thôi, duy nhát một người, nếu cô còn sảy ra chuyện gì ....

Giản Du nhìn lão đình trưởng không phát ra tiếng, còn muốn mấy câu thuyết phục ông, “ Đình trưởng...”

Lão đình trưởng phất tay, không tiếng động mà đánh gãy cô, ánh mắt có chút đau khổ. Ông không muốn nói gì, con gái chính mình, hiẻu rõ tính tình, nói cũng không có tác dụng.

Ông chỉ nói : “ Dẫn dắt cho tốt, chú ý an toàn.”

Cứ tưởng sẽ tiếp tục bị giáo huấn, Giản Du có chút sửng sốt.

“ Vâng, Đình trưởng”
Cô ngẫng đầu, ánh mắt dừng lại nếp nhắn khóe mắt lão đình trưởng, nhãn thần không tự giác ôn hòa, nhiễm lên ý cười nhàn nhạt, giống như phát ra ánh sáng, vô cùng chân thật nói: “ Ba,con có người ba như người, con lức nào cũng luôn tự hào ”.

Lão đình trưởng giật mình nâng trán, nhìn về bộ dáng quen thuộc ở cửa.

“ Nhóc con, chỉ biết vuốt mông ngựa”.
Lão đình trưởng hừ nhẹ, tức giận nói.

Có điều, bộ dáng cao gầy, tràn đầy tự tin kia .... thật là đã lớn rồi.

Mẹ nó mà thấy, cũng sẽ rất vui mừng. 


*Khởi đầu: chương này làm mình ngẹn ngào quá, nghĩ về những cảnh sát nhiệt huyết với nghề, bất chấp an nguy mang đến an toàn cho nhân dân, lại nghĩ về tình cảm gia đình, tình cha con. Mình rất thích quân đội văn, cảm giác rất khác, không biết nói sao nữa và lúc nào cũng mong nhân vật trong truyện đừng sảy ra chuyện gì.





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16