Theo dấu tội phạm chương 3

Chương 3: Người mới

Người dịch: Khởi đầu- 起头

Truyện được đăng chính thức tại: 

" Người trẻ tuổi tự luyến một chút cũng chẳng có gì không tốt"

Trong thang  máy.

Triệu Trác Duệ ngẫng đầu nhìn Ứng Thâm đang cầm ly sữa lắc vị vani, thuận miệng nói: ‘ cậu sao lại thích uống cái này, ngày nào cũng uống không ngán à?”

Ứng Thâm lắc đầu.

Triệu Trác duệ: “ Cho tôi một miếng?”

Ứng Thâm tiếp tục lắc đầu, “ muốn uống tự đi mà mua”

Triệu Trác Duệ: “ thật lạnh nhạt.”

Đến nơi rồi, than máy mở cửu, ba người lần lượt đi ra.

Giản Du kì quái hỏi :” cậu sao cũng đi ra ?”

Bộ phận kỹ thuật rõ ràng ở lầu trên.

“ Đình Trưởng tìm tôi, hình như mở cuộc họp nhỏ”

Giản du nhướng mày, “ tụi tui cũng nhận được thông báo cuộc họp, sẽ không phải cái cậu nói đi?”

Triệu Trác Duệ nhắc nhở: “ way, way, biểu tình chán ghét quá rõ rồi đó.”

Giản Du không khách sáo: “ Đúng luôn, tui không thấy nhầm.”

Vừa tiến vào văn phòng, rất dễ phát hiện trong phòng không lớn lắm, nhiều thêm một người đàn ông lạ mặt, trước ngực cài lên thẻ công việc.

Tay phải của anh đang đặt lên chổ trống của bàn làm việc, chân dài gập lại, mặc cảnh phục màu đen, phối hợp với khuông măt cương dương, lông mày anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, biểu hiện vô cùng chính khí lãm liệt, rất giống người làm cảnh sát. Nhưng mà lời bình thường đều nói, người thì không thể xem mặt mà bắt hình dong. Nhìn kỹ lại, thì sẽ phát hiện ánh mắt tên này không kiên nể gì, đôi mắt sâu thẳm, màu đen cũng nồng đậm, không phải một ánh mắt thì có thể nhìn rõ.

Bọn Ứng Thâm đang ước lượng người mới đến này, đồng thời người đàn ông cũng đang quan sát bọn họ, trong não đang hình thành ấn tượng ban đầu. Anh lộ ra nụ cười lịch sự, đang muốn mở miệng giới thiệu bản thân, thì lại bị một thanh âm trong sáng cắt ngang.

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

“ Thẩm Văn Khâm, 29 tuổi, cao 189 cm, nặng 72 kg, thích đánh bóng rõ xem phim truyền hình, không thích cần tây. Đai đen jundo, am hiểu đánh nhau cự li gần, lúc trước ở thành phố Khâu làm cảnh sát, bởi vì hứng thú mà đi theo giáo sư Tô Việt học tâm lý tội phạm, sau đó nhận lệnh điều động, được giáo sư giới thiệu đến đây, lí do là học sinh có thái độ chăm chỉ, tâm tư tỉ mĩ, lại có thiên phú về mặt vẽ bức tranh tâm lý, giởi về suy nghĩ theo gốc độ tội phạm, tìm ra cơ chế tâm lí hành vi phía sau, có thể giúp đỡ nhất định cho cảnh sát điều tra án kiện”.

Một thiếu niên chống tay lên bệ cửa bên cạnh , chạy như bay đến, đầu tóc lộn xộn, cố gắng hít thở, cố tạo ra bộ dáng tự nhiên, giống như kiểu rất lợi hại, vừa ngước mắt, bình đạm như gió nói: “ tôi nói không sai đi, đồng chí cảnh sát mới đến.”
Thẩm Văn Khâm bị sửng sốt một chút mới gật đầu, “ không sai, có điều tôi bây giờ không phải cảnh sát nữa.”
Ứng Thâm có chút ngạc nhiên, khuông mặt cha già của Triệu Trác duệ hài lòng, Giản Du lại vỗ trán, tam tình khó mà nói hết—quả nhiên, Uy lực của Triệu Hồ Điệp quá lớn, Tiểu La đồng chí cũng bị bẻ cong rồi.
Chàng thiếu niên trắng nõn đứng cảnh cửa chính là La nhất Trạch, kỹ thuật viên, hàng ngày ngồi trước máy tính, cũng có tất cả đặt điểm của người trẻ tuổi,ngây ngô, nhiệt huyết, tràn đầy tinh thần phấn chấn, còn có chút tự luyến. Cuối cùng dưới sự dung túng và ảnh hưởng của Triệu Trác Duệ có chút xu hướng ngày càng nghiêm trọng .

Đúng như vậy. Triệu Trác duệ ông chú ba mươi tuổi đã nói_ người trẻ tuổi tự luyến một chút cũng không có gì không tốt.

Hắn cười một chốc, đi đến phía trước sờ đầu tổ chim của cậu, càng sờ càng rối “ làm không tồi, đáng được thưởng”.

La Nhất Trạch gạt tay hắn ra, “ đừng làm rối tóc tui”.

Triệu Trác duệ tiếu ý càng sâu, còn thuận tay giúp cậu đỡ mắt kính. La Nhất Trạch vẻ mặt không nguyện ý, nhỏ giọng lầm bầm câu cảm ơn.
Một bên khác, Ứng Thâm cảm giác được ánh nhìn chăm chú vào cậu của người đàn ông kia, quay đầu nhìn lại, đối thượng ánh mắt Thẩm Văn Thâm, có ý quan sát lẫn nhau.

Giản du đứng bên cạnh, biểu tình kì quái, đột nhiên có loại cảm giác bị xa lánh, là cô cảm giác sai à?

Đình trưởng vừa lúc đẩy cửa tiến vào, khuông mặt nghiêm nghị, nháy mắt đánh tan không khí vi diệu trong phòng.

“Nghi phạm Chu Hoa khi lấy cung , nói án kiện con gái thị trưởng mất tích ở thành phố Khâu cũng là do hắn làm. Ứng Thâm, hắn muốn nói chuyện với cậu, tôi đã bảo bọn họ đem điện thoại chuyển đến đây rồi”.

Nói đến đây, sắc mặt mấy người đều có chút biến hóa. Người mất tích trong án đó đều có nghe nói, bởi vì luôn không tìm thấy manh mối có hiệu lực, phu nhân thị trưởng vô cùng lo lắng, đã vào bạnh viện một lần, nhưng bà vãn kiên trì ở lại cục công an, hi vọng khi có tin tức thì sẽ biết đầu tiên. 

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

Ứng Thâm đi đến trước bàn, ấn xuống nút loa, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào máy bàn.
“ Tôi là Ứng Thâm”.

Trong điện thoại truyền tới tiếng cười vui thú, “ Tiến sĩ Ứng, gần đây sống như thế nào?”

Đây đều là những câu hỏi thăm bình thường khi mới nghe máy, nhưng từ miệng của tên nghi phạm có tin tức của người mất tích bị nhốt ở đâu đó nói ra, lại luôn cảm thấy có mấy phần hàn ý.

Ứng Thâm không muốn cùng hắn nói lung tung, trực tiếp bảo : “ anh đem cô ấy giấu ở đâu?”

Chu Hoa thở dài, như có chút thất vọng, “ Tiến sĩ, sao cậu không có nhẫn nại cũng không lịch sự vậy? Tao đang ngồi ở nơi chán ngắc, lúc nào cũng nghĩ lúc nào mới có thể trò chuyện với mày”.

Ứng Thâm: “ tôi bây giờ đang nói chuyện với ánh đây, trò chuyện là hai bên nói ea điều muốn nói, nếu anh còn phí lời như vậy thì tôi sẽ cúp máy. Tôi không muốn lãng phí thời gian.”

Chu Hoa: “ đươc được, mày muốn nói chuyện này, thế tao bồi mày tiếp. Ừ, mày nói cô ta, cái người tóc hạt dẽ cười lên rất dịu dàng đó à? Vốn dĩ tao không biết cô ta là con gái thị trưởng, chỉ có điều vừa lúc nhìn cô ta rớt đồ, lòng tốt giúp cô ta nhặt lên mà thôi. Sau đó... là cô ta khóc bảo với tao”. HẮn lại cười một cái, giống như nhớ tới chuyện gì vui lắm.

“.....”
“ có điều, tiến sĩ, mày cũng biết việc này rất quang trọng quang trọng như thế đúng không, làm sao có thể nói chuyện tùy tiện qua điện thoại được, không bằng như vầy, mày qua chổ tao, chúng ta ngồi xuống, uống trà, tao sẽ tỉ mĩ nói cho mày biết”. Âm thanh của hắn không ấm cũng không vội, thậm chí có chút nhanh, “ thế quyết định như vậy, không gặp không về, Ứng tiến sĩ”.

Một trận âm thanh chói tai, đối phương cúp điện thoại rồi.

Những người ở hiện trường sắc mặt đều có chút khó nhìn. Đình trưởng mở miệng nói trước “ Phân cục Yến Trấn bên đó đã sắp xếp người điều tra, tất cả những nơi mà cô ấy có thể xuất hiện đều kiểm tra camera, cuối cùng phát hiện nơi cô ấy xuất hiện lần cuối là ở phố Tây. Đến phòng hội nghị, các anh xem trước camera đi”.

Đêm tối của thành phố, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ như nước chảy. Nhưng không phải nơi nào cũng sáng rõ, người đều chen chút nơi phồn hoa phát triển mà đến ,Yến Trấn trong video là thuộc khu vực bên cạnh thành phố Khâu. Là một thị trấn điện tử, 10 năm trước liên tiếp thành lập công xưởng, vô số người đến đây kiếm tiền, thị trấn vì vậy mà giàu có. Nhóm đầu tiên đúng là kiếm tiền đầy nhà, nhưng sau đó thời đại thay đổi công nghiệp điện tử quật khởi, nơi này nhanh chóng suy sụp, ngươi lưu lại không nổi nữa.

Trong video, có thể nhìn thấy rõ Lưu Hinh Văn từ KTV đi ra, tạm biệt bạn bè đi về phía bãi xe đối diện, cô ấy bước đi cũng không vội vã, có thể là do uống rượu, điện thoại trong túi bị rơi ra ngoài, vừa lúc có người đàn ông mặc đồ màu tối đi qua nhìn cô ấy một cái, cuối đầu nhặt lên. Hai người nói vài câu, Lưu Hình Văn kì lạ quát vai hắn đi ra khỏi phạm vi camera.

“ Ngôn ngữ tứ chi của cô ấy cứng đờ không được tự nhiên, tay của người đàn ông đặt lên eo, không có rũ xuống, chắc là hắn dùng dao đến khống chế cô ấy, uy hiếp di theo hắn, không được kêu cứu, nếu không lập tức giết cô ấy.”

Video chiếu xong, Thầm Văn Thâm nói ra cách nhìn của bản thân.

Ứng Thâm gật đầu, “ Người đàn ông luôn cúi thấp đầu, lưng đối diện với mắt camera, nhìn không rõ bộ dáng. Chỉ nói đến hình thể thì, rất giống Chu Hoa. Có camera nào quay được trực diện hắn không ?”

La Nhất Trạch lắc đầu, “ Camera chổ này không nhiều lắm, hơn nữa hắn rất am hiểu vị trí của camera, đều mở ra rồi, chỉ chụp được non nữa khuông mặt, dùng kỹ thuật nhận diện khuông mặt cũng không cho ra kết quả.

“ Con gai thị trưởng là mất tích một tháng trước, thời gian vừa đúng Chu Hoa bị bắt trước một ngày.Nhưng bởi vì con gái thị trưởng càng trẻ, màu tóc cũng có chút khác biệt, không phù hợp đặt điểm người bị hại, sau khi mất tích cũng không giống trước đây phát hiện thi thể cô ấy. Đặc điểm gây án của Chu Hoa là đánh bất ngờ, trước giờ đều không có lưu lại người bị hại. Hơn nữa, thị trưởng còn nhận được cuộc gọi từ buồn điện thoại công cộng, hỏi ông con gái đáng bao nhiêu tièn, cho nên án kiện này được gom vào án bắt cóc tống tiền. Chúng ta cũng không có liên hệ cô ấy với Chu Hoa”. Giản du nhăn mày, một tháng quá dài rồi, nếu có thể sớm phát hiện hơn thì tốt rồi,

Ứng Thâm nói theo: “ Hắn có thể là đánh lạc hướng, chấp nhận những cái không phải hắn làm, nhưng như vậy hắn cũng không thể biết được chi tiết án kiện. HẮn chắc là không nói láo.”

Vấn đề quan trọng nhất hiện giờ là_

Thế cậu cảm thấy .... cô ấy còn sống không?” Đình trưởng hỏi.

Ứng Thâm đáp: “ Dựa theo thủ đoạn gây án của Chu Hoa, loại này khả năng này là rất nhỏ, nếu như cô ấy còn sống, Chu Hoa sẽ đem cô ấy làm vương bài đàm phán, kéo dài quá trình thẩm quyết, nhưng người chết lại không giống, chỉ làm cho hắn thêm một tội, đối với hắn ta không hề có lợi.

Đáp án trực tiếp như vậy, không hề nói vòng một tẹo nào. Thầm Văn Thâm kinh ngạc nhìn cậu, nhướn mi. Người này tính cách và diện mạo khác biệt thật lớn

La Nhất Trạch có chút cảm thán: “ Hắn ta bây giừ không tính kéo dài chứ?’

Ứng Thâm lắc đầu, “ đối với hắn, đây là việc vui duy nhất hắn nắm trong tay, khiêu chiến cảnh sát, nhìn chúng ta vì hắn mà lâm vào cục diện rối rắm sốt ruột. Hơn nữa thời gian một tháng , người bị nhốt sẽ cần thực phẩm và nước, nhưng mà bạn của hắn cũng không mấy đứa, càng khó người giúp hắn làm loại việc này”.

“ không nhất định phải là bạn bè” Thầm Văn Thâm, có ý kiến bất đồng.” bị bắc cóc là một nữ giới, còn là con gái thị trưởng, tiền , sắc, quyên lợi ích đều có, vì lợi ích mà đồng lõa gây án, kiểu như vậy cũng không ít.”

“ Đúng vậy, có điều án lên thân Chu Hoa thì lại không thích hợp, tâm lý phòng vệ của hắn rất lớn, không tin bất kì ai, hợp tác với người khác gây án là không đủ, hơn nữa, như vậy sẽ giảm xuống khoái cảm thu hoạt sau khi gây án”. Ứng Thâm dựa thao đặt điểm hành vi của nghi phạm mà phản bác.

Đình trưởng chăm chú lắng nghe phân tích của bọ họ, cau mày, nếp nhăn trên mặt càng hiện rõ. Ông suy tư cắn răng trầm giọng nói: “ không được để hắn ta như ý, Bên đó sẽ điều tra trước, cục thành phố cũng đã sắp xếp người vào án này rồi. Các anh tạm thời không cần quản, đáng chế! Cứ cho rằng bản thân kiên nhẫn lắm, muốn chơi đùa với chúng ta...”

Phía sau còn một tràng mắng người, mặt dù cố gắng đè thấp âm thanh nhưng vẫn nghe rõ ràng lão Đình đang tức giận.

Mọi người cơ hồ đều có chút cảm thán. Chu Hoa đáng giận , nhưng Lão Đình tuổi cũng lớn, gặp án kiện cũng nhiều lắm rồi, năm tháng cũng trầm định lại, bình thường đều vô cùng nghiêm nghị trán định, số lần mắng người không nhiều.

Triệu Trác duệ biết được thông tin tình báo thấp giọng giải thích: “ bây giờ đang là mua du dịch nhộn nhiệp, vốn dĩ cảnh sát đã không đủ, nhưng thời gian này, phần tử tội phạm như tiêm máu gà vậy, chổ nào cũng có mặt. Đình trưởng bận đến cong người, bạo phát ra, hận không được cầm súng bắn cho bọn chúng máy phát”.

Mấy người lúc này hiểu trong lòng nhưng không nói trao đổi ánh mắt, yên tĩnh như gà, kiên quyết không đi tìm xúi quẩy.

Người dịch cần nói vài câu: Chương này dài kinh khủng, khi lựa bộ này vì thấy nội dung hay thôi, minhg không nghĩ là dài đến thế, mỗi chương ít nhất là 7 trang word. T^T😓






















Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16