Theo Dấu tội phạm chương 2

Chương  2:

Người dich: Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại: 

Hai cảnh sát bên trái bên phải áp giả nghi phạm, Giản Du là nữ cảnh sát duy nhất ở hiện trường, xoa nhẹ vai ấm áp an ủi :"Không sao rồi, không sao rồi, em tên là gì, cần chị gọi điện thoại về nhà gọi người nhà đến rước không ? 

Cô gái không mặt đầy nước mắt, gật gật đầu.
"Đợi đó"
Chu Hoa dừng bước, đột nhiên lên tiếng.
Cô gái lập tức bị dọa đến run rẫy, nhớ tới thanh âm như quỷ áp tường , tâm trạng bị khủng hoảng cao độ còn chưa hồi phục trở lại
Ứng Thâm nhăn nhẹ lông mày, đi đến bên cạnh, che phía trước cô gái, bình tĩnh nói :" có lời gì không cần nói vội, rất nhanh lấy cung tôi sẽ tự thầm vấn anh".
Chu Hoa chấp nhất quay đầu nhìn Ứng Thâm, thật ra chỉ đơn thuần mà nhìn, căn bản khó mà nghĩ tới hắn là sát thủ liên hoàn, ngũ quan vô cùng bình thường, nhìn rất chất phát, là loại người va trên phố cũng không lưu lại ấn tượng gì.,
Hắn nhìn quét lên mặt, đột nhiên tâm trạng có chút kì lạ, nói:" Tao chỉ muốn nói với mày, đột nhiên tao phát hiện ra, hắn nói đúng, mày và chúng tao là cùng một loại người, không thể hòa nhập vào đám người, đối với chuyện gì đó đều chấp nhất đến biến thái..."
Hắn cười nhẹ:" mày không thích hợp làm người chính nghĩa"
Ứng Thâm nhìn hắn chằm chằm:" ý gì? mày còn có đồng bọn?"Lúc này, Chu Hoa lại quay đầu đi, cười hai tiếng, "Mày không phải am hiểu nhất tâm lý tội phạm sao? thế mày đoán xem ý là gì nào?"
Rất không dễ mới tóm được nghi phạm, cảnh sát cho rằng có thể thở ra một hơi sắc mặt lập tức biến thành vô cùng khó nhìn. Thân là người thi hành pháp, nhưng lúc này, lại có cảm giác kích động muốn giết chết hắn.
Giản Du nghe cũng rất tức giận, nhưng lại không muốn theo ý nghui phạm mà ảnh hưởng tâm trạng, liền nhặt dao lên mặt đất, cố ý ra vẻ đệ nghị Ứng Thâm " Đâm hắn một nhát, như thế nào?"
Ứng Thâm hoảng sợ, tâm trạng bực dọc tan ra không ít,công môi nói:" cái này không ổn đi? nhiều cảnh sát vậy mà?"
"Ao.... cũng đúng". giản Du biển hiện tiết rẻ, đem đao bỏ vào túi vật chứng, thuận tiện khinh thường liết Chu Hoa một cái.
Mặt to như gì mà cũng dám bảo với Ứng Thâm là cùng một loại người. Mẹ nó!
Mặt chu Hoa đều xanh rồi.
Đội trưởng đội cảnh sát ho một tiếng, giống như không nhìn thấy gì, nghiêm giọng nói:” đem nghi phạm đem về cục thẩm vấn, thu đội!”
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
Giản du đem người bị hại đưa cho nhân viên cứu hộ chăm sóc, đi bên cạnh Ứng Thâm, nhe răng nói:” tên khốn ý quá lời rồi! Nhiều gia đình bị hại vậy, dựa theo cánh nói một mạng đổi một mạng ý, hắn làm sao đền đủ? Nhìn thấy dáng hắn bị áp giải không? Đều bị ngu người rồi. Thật muốn thêm mấy chữ phía sau hắn_ tôi là ai, tôi đang ở đâu?”
Giản du và Ứng thâm đều là chuyên gia tâm lý tội phạm, nhận án kiện như vậy, tự tay giải quyết đều có cảm giác nóng máu kích động, nhưng nhìn thấy người nhà người bị hại đau khổ không ngui, tên sát nhân máu lạnh, đơn giản mà so sánh, tâm lý vẫn là khó chịu. Có lúc chính là như vậy, lấy não bổ a Q tìm mấy loại thú vị an ủi tâm hồn.
“ Nhìn cậu có thể quan minh chính đại mà mắng hắn, thật đã! Không bằng lần sau cho tôi thử với,?” Giản Du mở hai mắt to, đen láy, hi vọng nhìn cậu.
“ Đừng nghĩ nữa, Đình đội sẽ không đồng ý” Ứng Thâm mắt như không nhìn nói.
“ Đừng cho anh ấy biết là được mà”
“Phải viết báo cáo”
“ Tui giúp cậu viết”
Ứng Thâm nhìn cô ấy một lát, lắc lắc đầu.
Giản Du nhìn chằm chằm :” Vì sao?”
Ứng Thâm :” Quá nguy hiểm”
Nói thẳng ra, chính là làm bia thịt cho người khác ngắm, may là vũ khí trên đao hung thủ không phải là súng,nếu không cậu không có cơ hội nói chuyện ở đây.
Trên thực tế, Ứng Thâm chỉ là cảm giác bước một bước lớn về phía trước, tính cách Giản du khá là dễ bị kích động, dám yêu dám hận, nếu thật sự đứng trước tội phạm, có thể sẽ chịu không nổi mà đăm chết đối phương. Đối với cô ấy, với con tin và cả với cảnh sát đều quá nguy hiểm rồi.
Cho nên hiểu lầm xinh đẹp ấy cứ như vậy mà hình thành.
Giản Du đi bên cạnh cậu, “ Tui hiểu sự lo lắng của cậu, nhưng mà tui ở bên ngoài, thì cũng mốn có tác dụng mà”
Qua một lát, không nghe thấy Ứng Thâm trả lời, cô kì lạ quay đầu lại,” nghĩ gì đó? Xuất thần đi đâu vậy?”
Ứng Thâm nhấp môi, nhíu mày ấm áp nói:” Lời hắn ta vừa rồi, lãnh tĩnh như vậy, không giống như là giả.... tôi cảm giác có chút không đúng”
Sau khi suy tư xong, cô chỉ nói: “ Cậu cẩn thật chút, tui sẽ lưu ý tình huống thẩm tra Chu Hoa”.
Ứng Thâm gật đầu: “ Ừ.”
Một tháng sau, Ứng Thâm đi làm bình thường, khi qua quán cà phê, phát hiện còn dư thời gian, liền đẩy cửa tiến vào.
Khi xếp hàng đến cậu, nhân viên trẻ tuổi ngước đầu lên xem, không khống chế được mà công môi,” Ứng tiên sinh, sữa lắc vị vani, nhiều kem tươi như cũ hay là ?”
“ Đúng vậy, cảm ơn “
Ứng thâm cười lịch sự, trả tiền, cơ thể đứng bên cạnh yên tĩnh đợi.
“ Ao! Ứng Thâm cậu sớm vậy?”
Giản du ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ, tràn đầy năng lượng vẫy tay về phía cậu, trước mặt để một cái bánh kem tan chảy ngọt tới phát ớn.
Giản du nhìn bộ dáng lúc nào cũng nghiêm túc của cậu, phát hiện anh đang nhìn bánh kem, liền nói: “ Bánh kem tan chảy ở tiệm này ngon lắm, cậu qua đây ăn thử một miếng đi”.
Ứng Thâm có chút nghi hoặc:” Không phải hai bữa trước cậu bảo là giảm béo à?” Cậu nhắc nhở.
Giản du: “...” nhiều chuyện rồi.
Có chút hoài nghi Ứng Thâm tên này có phải là đen trời sinh (1) không? Thường xuyên bị những lời của cậu mà nữa sống nữa chết, cạn lời đến muốn đánh người.
Giản du đưa một miếng sô cô la lớn vào miệng, giả tạo cười: “ thật cảm ơn cậu đã nhắc!”
Ứng Thâm : “ đừng khách sáo, thuận tiện nhắc luôn, một miếng vừa ăn đó có hơn 100 calories đó”.
Giản Du cắn răng, trong lòng rơi lệ: “ ... tui không ăn nữa!”
Lúc này, giọng nhân viên nhiệt tình vang lên: “ Ứng tiên sinh, sữa lắc vị vani đã xong rồi”.
Giản du và Ứng Thâm không tự giác quay đầu lại, nhân viên còn rất trẻ, không quá 20, mày đậm mắt to, cười có chút ngượng ngùng, toàn thân tỏa ra không khí thanh xuân.
Giản du u oán nhìn ly sữa lắc trong tay cạu, “ thật là không phải tui hiểu sai, nhưng mà nhân viên trong tiệm, làm cho cậu thật nhiều .”
Ứng Thâm cuối đầu nhìn, “ Trước giờ đều nhiều vậy mà”
“ Của cậu thôi, của người khác ít lắm, “ chắc cô ấy là fan của cậu, lần trước còn hỏi thăm khi nào cậu đi dạy học ở Hoa Đại. Ôi, tui cũng muốn có fan là nhân viên bán cà phê, cái khác không yêu cầu, nhiều thêm chút kem là được.”
“ Không được. Qua nhiều”. Giản du lắc đầu , nghiêm túc mà giơ tay múa chân “ một chút, một chút là đủ rồi!”
Ứng Thâm nhìn, không nhìn được công khóe môi.
Vừa nghe âm thanh này, Ứng Thâm và Giản Du đồng thời cảm thấy có chút căng da đầu
Người khác hiểu nhầm khuông mặt đào hoa của Ứng Thâm, nhưng nói đến Triệu Trác Duệ phong lưu vô ngần này quả thực là không oan uổng.
Áo sơ mi trước giờ đều không đóng nút trên cùng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, đầu tóc ngắn siêu đẹp trai , so với nguyên bản hơi dài một chút, cơ thể luyện tập lộ ra cơ bắp, vô cùng có khí khái đàn ông. Đối xử với phụ nữ vừa tôn trọng vừa nâng niu. 
Lúc này, có một nữ nhân viên văn phòng dịu dàng muốn mời hắn ăn cơm, làm sao nở để em mời khách, đương nhiên là để anh trả, đúng rồi, anh đã hẹn đồng nhiệp cùng nhau ăn cơm, em có để ý không?
Đây cũng là điều mà mọi người không thể hiểu nổi, nếu đã không muốn phát triển, thì từ chối đi, lại còn kéo theo La Nhất Trạch cậu làm chắn đường.
Triệu Trác Duệ biểu thị thái độ phong sĩ, nói lời mời của phụ nữ không thể cự tuyệt thẳng , nhưng lại không muốn đối phương hiểu sai. Nên đây là phương pháp hoàn hảo giải quết vấn đề.
La Nhất Trạch phiền lý do này của hắn, Ứng Thâm và Giản du thì khí tàng không hợp, đối phương giống như bướm hồ điệp, vừa gặp là gọi bằng “ Tiểu, tiểu” , chiếm tiện nghi tuổi tác, mà bọn hắn chỉ nhỏ hơn Hồ Điệp hai tuổi mà thôi.
Giản du càng chịu không nôi khí hắn kêu gọi tên, còn phải nhấn mạnh âm điệu, nghe giống như gọi “ Tiểu Tiện Tiện” ( xiao jian jian) (3). Khí độ phong sĩ của hắn ta, mấy nữ đồng nghiệp đều bị lừa rồi.
 (Tiểu tiện tiện ( xiao jian jian) khi đọc thì nó đồng âm với xiao jian Tiểu Giản, nhưng lại khác biệt về nghĩa tiểu tiện tiện nghĩa là rẻ tiền, do đó Giản du mới cảm thấy như bị chọc tức).

 P/s: chương này 8 trang word, dịch hơn ba tiếng cảm giác có tiến bộ về vận tốc làm việc.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16