Theo dấu tội phạm chương 14


Chương 14: Phản kích

Người dịch: Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

Người phụ nữ cười: " Ông sợ rồi sao"

Kế hoạch Không ra khỏi cửa rất nhanh liền phá vỡ.

Trên ti vi xuất hiện lệnh truy nã. Bộ dáng hai người bọn họ bị công bố ra ngoài một khi xuất hiện rất nhanh sẽ bị người khác nhận ra.

Gã đàn ông cho là cái nhà kia chắc chắn đã chết thì lại còn sống, mà anh trai nữ chủ nhân có ý thức thanh tỉnh, mô phỏng lại bộ dáng nghi phạm, lập tức chuyên gia tiến hành vẽ lại chân dung, cảnh sát phát lệnh truy nã.

Bọn họ mang theo mũ, cắt ngắn mái tóc, một phen cải trang , nhất theo hành lý xuất môn. Sau đó lái xe vứt vùng ngoại ô, thuận thục tìm một nhà nghỉ không cần chứng minh thư.

Sau khi tắm rữa đơn giản, người phụ nữ mái tóc ướt nhẹp ngồi ở trên giường ngẫn người xuất thần.

Bên cạnh gường lõm xuống, gã ta ngồi xuống dùng máy sấy tóc cho cô, gió ấm áp phất qua khuông mặt, cảm giác thoải mái. Cô lại buồn ngủ, nhưng không dám nhắm mắt.

Đột nhiên cổ cảm giác được một trận băng lãnh, cô không khỏi co rúm một chút, giống như động vật nhỏ bị sợ hãi. Gã nở nụ cười: “ Tay anh lạnh quá à?” Hắn ta xoa xoa tay cảm giác hơi ấm lên chút, lấy ít thuốc mỡ lên tay thay cô thoa lên.

"Còn đau không?"

Người phụ nữ ánh mắt lóe lên, cụp mắt dấu che vẻ mặt chính mình vẻ mặt, lắc lắc đầu, chủ động giơ tay ôm hắn, không muốn xa rời cà cà mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Em không sao."

Bầu trời rất nhanh đen kịt, đèn đường mờ mờ lấp lóe.

Gã nói phải đi ra ngoài. Trong lòng cô lo sợ, chuẩn bị thỏa đáng nắm chặt con dao đang giấu, thoáng ổn định tâm.

Đi qua hành lang ra ngoài, vừa vặn đụng mặt đôi tình lữ trẻ tuổi, lúc ngang qua cô gái không may đụng phải cô gái trẻ tuổi kia.

Cô gái trẻ nhất thời nhíu mày, tức giận nói: "Đi đường không có mắt nhìn à!"

Mà một giây sau, gã đàn ông đi cùng người phụ nữ ánh mắt lạnh lùng quét tới, như rơi vào trong hầm băng.

Người phụ nữ nhỏ giọng nói câu xin lỗi, lôi kéo nam nhân vội vã rời đi.

Một cái va chạm ngắn ngủi, không hề bắt mắt. Gã đàn ông cũng không lưu ý nhiều.

Nhưng ai cũng không biết, trong túi người phụ nữ nhiều thêm một cái điện thoại, Sắc mặt cô bình thường bước đi ngón tay trong túi áo nhấn 110

Cục cảnh sát cảnh viên tiếp nhận điện thoại.” Xin chào, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì sao?”

Đợi một hồi, không có âm thanh đáp lại, lại nghe thấy vài âm thanh vụn vặt.

Cảnh viên nghĩ đên điều gì đó, sắc mặt nghiêm túc nhỏ giọng nói, "Ngài hiện tại có phải không tiện nói chuyện? Hít sâu, không nên hoảng hốt, bảo trì trò chuyện thông suốt, tận lực nghĩ biện pháp nói cho tôi biết vị trí của ngài, chúng tôi lập tức phái cảnh viên đi tới."

Người phụ nữ không nghe được lời cảnh viên nói, nhưng biết là điện thoại đã thông.

Bây giờ bọn họ đi con đường mà cô quen thuộc, nếu rẻ qua đường tiếp theo, đi đến cuối con hẽm,có một phòng khám tư. Cô từng đi cùng với nữ đồng nghiệp cảnh tượng giống như địa ngục, làm cô mơ thấy ác mộng mấy đêm liền. 

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

Cô hai tay đang run rẩy, biểu tình lại tương phản cứng ngắc bình tỉnh.

"Tôi biết ông muốn dẫn tôi đi đâu. Ông đã bắt cóc tôi từ chín năm trước, đánh đập ngược đãi tôi, buộc phải xem ông giết người còn không đủ, bây giờ còn muốn giết con tôi đúng không?”

Mỗi một chữ, cảnh viên đều nghe được rõ ràng , khiếp sợ qua đi lại càng ngày càng căng thẳng bất an.

Đồng thời, cảnh sát thông qua tín hiệu mà định vị gps. Nhưng lại cần thông qua mấy lượt thủ tục, xác nhận cuộc điện thoại này đúng là báo cảnh sát, khởi động định vị đem tọa độ báo lại cho cảnh sát, bọn họ dựa vào hệ thống công an mà tìm xe công vụ gần nhất, bắt đầu xuất phát. Thời gian nhanh nhất cùng cần một phút.

Gã quay đầu lại nhìn nàng, nắm tay vô đặt lên lồng ngực, vỗ nhẹ động viên, "Không có con chúng ta sẽ sống càng tốt hơn?”."

"Có thật không? Vậy anh sau này sẽ không đánh em nữa?”cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Gã không chút do dự lắc đầu, "Đương nhiên sẽ không, đều là anh nhất thời kích động, anh sau nyaf sẽ khống chế tốt bản thân , cam đoan với em. Đi, chúng ta đi...”

Bụng dưới đột nhiên đau xót, hắn cúi đầu nhìn xuyên qua quần áo, một dao đâm qua huyết nhục, ngẫng đầu không dám tin về phía người phụ nữ.

Cô thoát ra từ trong ngực gã, lui về sau mấy bước.

"Tôi chắc chắn sẽ không để ông làm tổn thương con tôi”

Dưới ánh đèn lờ mờ, một nữa gương mặt cô sáng ngời, một nữa ẩn giấu trong bóng tối, ánh mắt thập phần lạnh nhạt, chưa từng gặp qua, làm cho nam nhân cảm thấy xa lạ dị thường.

Cách đó không xa, truyền đến tiếng còi cảnh sát, càng ngày càng tới gần nơi này.

"Mày báo cảnh sát? !"

Khuôn mặt gã dữ tợn.

Người phụ nữ lại khá là vui vẻ mà nở nụ cười, " Đúng vậy, ông sợ rồi?”

"Mày là con đàn bà thối tha, dám phản bội tao! Tao đối xử tốt với mày như vậy! Chúng ta vốn có thể... Tao cứu mày ra khỏi hố lữa, vậy mà mày lại như vậy báo đáp tao!?” Gã đàn ông giận dữ, muốn đứng lên nắm lấy tay cô , bụng dưới lại truyền đến đau nhức, máu tươi tuôn ra, thấm ướt quần áo.

"Khuyên ông không nên tới, nếu không tôi không nhìn được đâm ông một đao”.

Người phụ nữ cầm đao, nhìn xuống nam nhân trên đất.

Đám cảnh sát lúc chạy đến, côrất chủ động giao ra con dao , gã bị cưỡng chế trấn áp mang đi

Gã không cam lòng mà trừng cô gào thét: "Mày chờ! Tao sẽ cho mày chết không được tử tế”

Cô quay lưng lại, không quay đầu dường như cái gì cùng không nghe, khom lưng ngồi vào xe quân cảnh.

Nghi phạm bị bắt về quy án, vụ án cuối cùng cũng kết thúc.

Bọn họ cũng bắt đầu chạy về cục.

"Hắn ta cư nhiên cảm thấy là đang giúp Chung Đình Đình?" Trần Trí Kiệt bị kiểu tam quan vặn vẹo này làm khiếp sợ.

"Biến thái tự sẽ có phương thức tư duy riêng, chúng ta chỉ là người phàm làm sao hiểu được, giết người xong lại kiếm cho mình một lí do đàng quàng, gì mà làm bọn họ được giải thoát.. Giải thoát? Ha ha, vậy bọn họ làm sao không cho tôi tiền đi." Giản Du công việc vừa kết thúc, tính cách liền trở nên tùy tính, , miễn cưỡng dựa vào ghế dựa , một tay nâng quai hàm.

"Tại sao lại kéo tới tiền?" Ứng Thâm đàng hoàng trịnh trọng hỏi.

" TV ở nhà hỏng rồi , muốn mua cái mới, có thể xem điện ảnh 3d, còn muốn mua loa bự!" Giản Du hai mắt sáng lên, sau đó lại đột nhiên nản lòng, "Nhưng là tui không có tiền..."

"Mua cũng rất ít có thể dùng đến" Thẩm Văn Khâm nói. lúc thường tăng ca đi công tác chuyên cần, về đến nhà ngã đầu liền ngủ, làm gì có thời gian xem ti vi.

"Người mới, anh không hiểu tinh túy của TV rồi, mở TV nhất định phải xem sao? Là ở trong nhà quá yên tĩnh tui ccamr thấy rất cô đơn”

Nói y như thật lắm không bằng!

Mấy người không nhịn được cười.

Giản Du: "Hơn nữa có TV xịn, rủ các anh qua nhà tui liên hoan, cùng nhau xem phim, âm nhạc xình xình, phiêu biết bao nhiêu!”

"Vậy thật cám ơn cô suy nghĩ giúp chúng tôi nhá!” Thẩm Văn Khâm cười.

Muốn mua TV cứ việc nói thẳng, toàn bắt bọn họ mượn cớ.

"Người mới, đừng có mà cho là tui mắt mù nha không thấy anh đang cười tui. Chúng tui ở đây có thông lệ, người mới phải mời khách”Giản Du mở to một đôi mắt tròn, thời điểm nghiêm túc đúng là có mấy phần khí thế.

"Có thật không?" Thẩm Văn Khâm theo bản năng quay đầu nhìn Ứng Thâm, cậu vừa nhìn là biết người không phải hay xạo sự.

Ứng Thâm nhìn Giản Du liếc mắt một cái, còn thật đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, "Ừ, quy tắc cũ!”

Thẩm Văn Khâm sửng sốt một chút, đỡ trán, " Ok luôn..."

Mò sờ túi, giả vờ than thở . Sau đó lại nghĩ tới còn một người mới không thể mới hơn được nữa, ngẩng đầu cười nói: "Tiểu Trần, chúng ta một người một nửa?"

"Được, bất quá..." Bắt đầu từ lúc nãy, cậu vẫn một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng.

"Taôicảm thấy vaanc là tạm thời không làm công việc này, dự định quay lại nghiêm túc học tâm lí tội phạm.”

"Tại sao?"

Giản Ứng hai người lập tức quay đầu hỏi, bộ dáng vô cùng quan tâm . Cái này là nhiệm vụ giám đóc giao đó.

"Vừa bắt đầu nghe có thể tham dự vụ án điều tra, vận dụng tâm lí tội phạm học được, tôi rất là hưng phấn. Nhưng khi thực sự tiếp xúc, thì mới camrthaays bản thân suy nghĩ quá đơn giản rồi, bản thân còn rất nhiều điều cần học.”

Giản Du: "Thông qua thực tiễn tốc độ học tập sẽ càng nhanh hơn. Làm người mới biểu hiện của cậu đã rất khá."

Ứng Thâm: "Nghiên cứu phạm tội tâm lý, chính là từ lý luận đến thực tiễn, sau đó lại quay lại quá trình lí luận.

Trần Trí Kiệt gật đầu, "Có thể trước mắt vẫn là thời điểm tôi chưa đạt tới”.

Vẻ mặt của cậu kiên định, thoạt nhìn lđắn đo suy nghĩ rất nhiều quyết định. Giản Du cùng Ứng Thâm liền không khuyên thêm.

Giản Du đánh nhịp: "Vậy tối nay liền nghênh đón người mới tạm biệt luôn cậu, người mới mời khách!”

Thẩm Văn Khâm: "... Này này."

Chạy theo xe xuống dưới, mấy người hẹn xong thời gian, liền phân tán rời đi. Phong trần mệt mỏi trở về, đương nhiên phải về nhà t tắm rửa nghỉ ngơi một phen.

Đáng tiếc, Ứng Thâm lâm nhận được điện thoại giám đốc công an tỉnh, phải dedeens trại tạm giam một chuyến đàm luận cùng Chu Hoa.

Nghi phạm bị bắt về giống nhau sẽ thu lại bản tính, như bé ngoan phối hợp với nhân viên chấp pháp, dù sao dằn vặt cùng không có kết quả tốt, bề ngoài cần phải thỏa hiệp. Nhưng mà cũng sẽ có ngoại lệ nhìn bên ngoài bộ dạng thái độ rất phối hợp nhưng không hề tiết lộ thêm thông tin gì.

Ứng Thâm hướng cảnh viên gật gật đầu, bước vào gian phòng, đóng cửa lại
* Tui muốn nói dịch đã một năm rồi, khi nào mới hết dịch. huhu

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16