Theo dấu tội phạm chương 13

 

  Chương 13: Mang thai

  Người dịch : Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

    "Anh đã nói với em, là không thích trẻ con"


Tiếng còi cảnh sát chói tai, ánh đèn đỏ xanh lấp loé, xe quân cảnh một đường gào thét mà đi.

Xe đang chạy đi trên đường, lại đột nhiên nhận được điện thoại ở cục " Có báo áo án, số 25 Phổ Bố, Nam thành sảy ra vụ án đột nhập giết người không thành”

Đám Giản Du đi hướng về hai nhà gần bến cảng , may là có nhân viên y tế đi cùng bọn họ

Lần này hung thủ gây án, không biết phải nói hắn vận may kém hay là đáng đời, vừa vặn va vào anh trai nữa chủ nhà, còn là võ sỉ đấu quyền anh.. Một phen đánh nhau , hung thủ thừa dịp loạn chạy trốn. Bởi vì bận tâm thương thế em gái, anh cũng không có đuổi theo, mà trước tiên báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.

Bởi vì đúng lúc đuổi đến, cảnh sát cùng nhân viên y tế cùng vào trong nhà, lập tức tiến hành cấp cứu , cả nhà bọn họ đều còn sống.

Thời điểm bị chuyển lên xe cứu thương, nữ chủ nhân chấp nhất mà không chịu đi, nhất định muốn tất cả sự việc cho cảnh sát.Cô hô hấp suy yếu, lại ánh mắt kiên định, mang hận ý, "Nhất định phải bắt tên ác ma kia."

Đám Giản Du nghe người bị hại thuật lại, đi vào trong phòng kiểm tra tình huống.

Trong phòng khách bàn trà phá vụn, vật rớt xuống đất, một mảnh ngổn ngang, rõ ràng là vết tích đánh nhau. nhân viên kiểm chứng đuổi đến hiện trường, tìm kiếm khả năng hung thủ lưu lại manh mối.

Giản Du cùng Trần Trí Kiệt đi vào nhà bếp. Căn cứ lời người bị hại thuật lại, cô gái ôm đứa bé vào nhà bếp mười mấy phút, không hề quản chuyện bên ngoài.

“ Sách giáo dục nuôi con”

Trên chổ giá đựng gia vị, đang để một cuốn sách. Giản du tiến lên, lật tới liết mắt nhìn, cau mày nghi hoặc.

Mở ra một trang nội dung giảng về những đề mục càn chú ý khi mang thai.

Hai người bọn họ đối diện, ăn ý trao đổi ý nghĩ, ra ngoài hỏi người nhà người bị hại, “ xin hỏi quyển sách này là của em gái anh để trong bếp sao?”

Người nhà tức giận: “ Cô quan tâm quyển sách này làm gì? Nhanh bắt tên tội phạm đi?”

Giản Du nhẹ nhàng giải thích : "Tôi hiểu được anh lòng anh đang rất lo lắng, nhưng khi quan sát hiện trường, bất kì manh mối nhỏ nào hung thủ lưu lại đều có trợ giúp phá án, mời anh phối hợp điều tra, nếu không phải hành vi của em gái anh vạy có thể của hung thủ .

Người nhà nghe được trong lời nói của nàng là sự chân thành, nỗ lực khống chế lửa giận, "Lúc thường những sách này em ấy đều là đặt ở trên giá sách, thuận tiện thì lấy ra xem, là bên này."

Phòng khách giá sách dựa vào tường chỉnh tề có rất nhiều sách nhi, phát triển IQ trẻ con, làm sao để trẻ con nghe lời, bồi dưỡng tính cách trẻ con, bỗi dưỡng năng lực thích ứng xã hội...

Bọn họ cầm sách giáo dục nuôi con đi tới một bên, cách người nhà một khoảng cách nhất định mới gọi điện thoại cho Ứng Thâm, thấp giọng nói: "Chung Đình Đình khả năng mang thai."

Bất kể là hành vi lật xem sách giáo dục nuôi con. Hay đột nhiên bé đứa bé đút ăn, đều biểu hiện hành vi người mẹ theo bản năng. Có lẽ bởi vì trong thân thể có một sinh linh mới, trong lòng có sự thay đổi lớn, khi nhìn thấy đứa trẻ, không tự chủ mà cho rằng con mình, muốn đối xử tốt với nó, bảo vệ nó.

Trong cục cảnh sát mọi người nghe thấy biến số trọng yếu không khỏi lo lắng —— "Bọn họ có con chung, liên hệ sẽ càng chặc chẽ, biện pháp lúc trước đối với Chung Đình Đình có phải là đã uổng phí?”

Đã từng có tội phạm đàn ông bắt cóc cầm cố phụ nữ, sử dụng đứa con để kiềm chế , nữ giới ban đầu không muốn cật lực chạy trốn, nhưng sau khi có con, thì không thể không nghe lời, qua thời gian dài biến thành thói quen, giống như vợ chồng bình thường sống chung với hung thủ, đánh mất bản thân.

Ứng Thâm lắc đầu: "Sẽ không, nghi phạm bởi vì lúc ấu thơ từng trải qua mà rất ghét trẻ con, nếu như hắn biết đến Chung Đình Đình mang thai, đứa con là sẽ không lưu lại. Mà Chung Đình Đình đối xử ôn nhu với người bị hại, cũng là đang bảo vệ đứa con của cô. Có lúc nữ giới còn tình táo hơn nam giới phân tích tình huống, quyết đoán lựa chọn. Vì bảo vệ đứa con, cô sẽ không tiếc tất cả đem nghi phạm đưa vào ngục giam."

Một phòng rất phổ thông cho thuê

Trong phòng bếp truyền đến tiếng vo gạo , chốc chốc, chầm chậm có thứ tự, có thể thấy được người làm việc thành thục thong dong, đã làm qua vô số lần. Nương theo âm thanh, có thể nghe thấy tiếng dao phay rơi trên thớt gỗ, tiết tấu vô cùng nhanh

Ầm

Phòng khách đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn. Vật nặng mạnh mẽ rớt xuống.

Tiếng Thái rau dừng lại, thân ảnh thon gầy của người phụ nữ đi tới nhà bếp một bên, tay vịn khuông cửa, lẳng lặng mà nhìn gã đàn ông trong phòng khách đang phát tiết lửa giận, đôi mắt đen kịt hơi ảm đạm, lại đột nhiên xẹt qua một tia sáng, cẩn thận mở miệng hỏi: "Anh không bị thương chứ?"

Nghe giống như đang quan tâm hắn.

Nam nhân mãnh liệt quay đầu, ánh mắt hung tàn nhìn cô cau mày ,mặt tối sầm lại, cắn răng nói: "Em xem thường anh? Hiện tại là thấy anh thất bại đúng hay không? ! Cảm thấy được anh rất vô dụng có đúng hay không? !"

Hắn nhanh chân tiến lên, giày giẫm ở trên sàn nhà phát ra tiếng vang cộp cộp, mỗi một bước đều lộ ra lữa giận hừng hực.

Cổ cô gái bị mạnh mẽ tóm chặt, đau đến chảy nước mắt, thấp giọng xin tha: "Đừng, em không nghĩ như vậy..."

"Lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, kế hoạch của anh rất hoàn mỹ, anh nắm trong tay sự sống chết của bọn họ! Em cười cái gì? Những cảnh sát kia không phải đều không tìm được anh sao? Nhiều năm như vậy, anh đều không có chuyện gì!" Gã đàn ông phảng phất lâm vào trạng thái điên cuồng , lầm bầm lầu bầu, tầm mắt bỗng nhiên lại đối diện cô, cười lạnh một tiếng, "Mạng của em cũng là của anh, chỉ cần anh muốn, bây giờ liền có thể giết chết em!”

Bàn tay che ở cổ người phụ nữ, các đôt ngón tay uốn lượng dùng sức, gân xanh nhô ra.

Dưỡng khí mà cô có thể hít vào ngày càng ít, hai mắt nhắm lại, tay với lên cổ, , cũng không đủ lực giãy dụa.

Sau một khắc, gã phút chốc thả lỏng , như là phục hồi tinh thần lại, sờ cổ ửng hồng của người yêu, thần klinh giống như nổi lên áy náy, bộ dáng ảo não “ Xin lỗi vừa nãy anh điên rồi, làm sao lại có thể tổn thương em...”

Hắn vòng qua vai và đàu gối đem cô ôm ngang lên, cạn thận đặt lên ghế sa lông, sau đó ngồi dưới đất, ngón tay ôn nhu xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Em chắc là rất mệt, cứ nghĩ trước đi, anh đi nấu cơm, đều làm món mà em thích, tỉnh lại có thể ăn”.

Cũng không đợi cô đáp, hắn tự mình đứng dậy tiến vào nhà bếp, cầm lấy dao thái rau.

Ở phòng khách nhìn sang, bóng lưng đang bận rộn nấu ăn kia, giống như một chàng trai tốt nấu cơm thương yêu vợ.

Người phụ nữ nằm trên ghế sa lông, sờ sờ cổ còn đau, răng dùng sức cắn chặc, , cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại. Khoảng thời gian này cô vốn là buồn ngủ, mới vừa chấn kinh một hồi, đôi mắt híp lại nghĩ kế hoạch, không qua bao lâu thật sự như gã ta mong muốn, nặng nề ngủ đi.

Thời điểm Tỉnh lại lần nữa, cô vì mắc tiểu mà tỉnh lại, , đỡ ghế sô pha, đầu ảm đạm mà ngồi dậy. Chóp mũi bay vào một luồng mùi thơm của thức ăn, vô cùng hấp dẫn. Cô đã sớm đói bụng, nhưng lại có chút buồn nôn khi nghĩ đến đồ ăn từ ai nấu.

Hai tay đặt tại một bên ghế sô pha , sự vật theo trước mắt từ từ rõ ràng, ý thức cũng rất nhanh tỉnh táo lại, lần thứ hai nhớ đến tình cảnh của mình. Cô đứng lên, vòng qua ghế sô pha đi nhà vệ sinh.

Gã đàn ông đem từng món ăn bưng ra, gọi ccoo lại :” Em đi đâu?”

Cô bước chân dừng lại.

"Nhà vệ sinh”

“ Nhanh quay lại, nếu không đồ ăn sẽ nguội”

"... ừ"

Không khí yên tĩnh, hai người mặt đối mặt ăn cơm. Cô gái vùi đầu yên lặng ăn đĩa rau , ăn thật nhiều. Lúc ăn Chén thứ hai ăn được một nửa, cô đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Gã chăm chú nhìn bóng lưng của cô tầm mắt như kim đâm, cường liệt mông thể xem nhẹ.

Chờ cô trở lại ngồi xuống.

"Không phải mới vừa đi sao?" Gã bình thản hỏi.

Cô gái mí mắt giật lên, giống như lơ đãng đáp: "Có thể là do uống quá nhiều nước ."

Sau khi ăn xong, cô chưa kịp đứng lên, gã đã nhặt bát đữa lên.Cô dừng một chút, không có ngăn cản, chỉ nói là: "Vậy em đi ngủ trưa."

Gã cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không phải mới tỉnh ngủ sao? cùng xem ti vi, anh sẽ ra ngay.”

Cô gật đầu, đem ghế tựa đẩy về dưới bàn, không có bất kỳ dị nghị gì ngồi xuống ghế sô pha , dùng dụng cụ điều khiển từ xa mở TV, tùy tiện ấn một cái chương trình giải trí.

Từ phòng bếp đi ra , gã bưng một dĩa dưa hấu cắt sẳn, nói: “ Vừa nãy nhìn em chưa ăn no, lại ăn chút trái cây đi”.

Quả dưa hấu cắt thành hình tam giác, màu sắc tươi đẹp, đủ nước, tỏa ra vị ngọt dụ người.

Côliếc mắt nhìn, cầm lấy một miếng ăn, biểu tình xem ra không có bất cứ dị thường, rất nghe lời.

Hắn ôm lấy vai cô, lấy tư thé khống chế tuyệt đối, đôi mắt nhìn chương trình TV nhạt nhẽo đang phát, nhìn không rõ , lực chú ý hiển nhiên không ở trên TV. Cô lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, liền lặng lẽ dời tầm mắt, chống đỡ mí mắt xem ti vi.

Chương trình giải trí hài hước, MC thâm niên rất biết náo động bầu không khí, rất vui vẻ thoải mái nhưng phòng khách lại không có tiếng cười nào.

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường. Hai giờ.

"Anh không đi làm sao?"

"Mấy ngày nay anh sẽ không đi đâu”

Là vì tránh né cảnh sát ? cô gái thầm nghĩ.

Không biết qua bao lâu.

Cô gái mở mắt tỉnh lại, mới phát hiện mìnhđang dựa trên vai gã đàn ông mà ngủ, , phút chốc cả kinh, phía sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh.

Cô ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt sau thẳm của gã đang nhìn chằm chằm cô.

Chuẩn xác hơn là nói, là nhìn chằm chằm bụng của cô.

Hắn ngữ khí rất bình thản, bình thản đến giống như thuận miệng nói, nhưng rơi vào tai cô gái lại như sấm lôi oanh đỉnh.

“ Có phải là có rồi không?”

Cô gái hai mắt vô ý thức trợn to, choáng váng, tay chân không ngừng nhũn ra. Cô cật lực làm dáng vẻ như vẻ nghi hoặc, "A, anh nói cái gì?"

"Anh đã nói với e, là không thích trẻ con. Anh tuyệt đối không cần con cái, chúng nó chỉ mang đến phiền phức, liên lụy. . Hơn nữa liền tình huống của chúng ta, không thể nuôi được trẻ con, chỉ có thể hại nó. Em cũng hiểu đi?”Gã nhìn chằm chằm cô, từ từ nói, âm thanh băng lãnh đến cực điểm. ngữ khí biểu tình kia, phảng phất chỉ cần đứa trẻ ở trước mặt hắn, hắn se không chút do dự mà giết chết .

Cô gái năm dấm năm chặt trên chân, móng tay hãm sâu tiến vào da thịt, đâm dến đau đớn, , cũng vừa hay làm cho cô thanh tỉnh hơn, tay lén lút vươn vào dưới nệm ghế sô pha, nơi đó nàng giấu con dao gọt trái cây.

"Em biết, anh không phải đã nói rồi sao? Em không có hứng thú với trẻ nhỏ”. Cô cố gắng để ra bộ dáng không để ý.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16