Theo dấu tội phạm chương 12
Chương 12: Con cái
Người dịch : Khởi đầu
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
" Em muốn đứa bé này sao?"
Trong cục cảnh sát, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút sốt sắng, cùng đợi hung thủ gọi điện thoại tới. Mà nói như vậy, tin tức phát sóng, cục cảnh sát sẽ thu được rất nhiều thật giả tin tức, có chút lo lắng nghi thần nghi quỷ , có kẻ là vì lòng oán giận bản thân, chậm chí vì đùa cợt cảnh sát.
"Được, chúng tôi sẽ làm các ghi chép tương quan, xin ngài yên tâm...chúng tôi rất hiểu, cảm tả ngài phối hợp.”
"Hàng xóm làm bể cửa sổ nhà cô? Vâng, sẽ phái cảnh viên qua tìm hiểu tình huống”.
"... Như vậy phải không? vâng, chúng tôi hiểu ..."
Sàng lọc thông tin cũng là một bước đi quan trọng, rườm rà mà vụn vặt.
Bên tỉnh , La Nhất Trạch đã sớm làm xong đầy đủ chuẩn bị, chỉ cần bọn họ kéo dài trò chuyện vượt quá 20 giây, có thể thông qua cơ trạm tín hiệu tiến hành định vị, không vượt quá mười mét phạm vi.
Có thể đợi được mấy tiếng, đều không tiếp được chân chính điện thoại của hung thủ., hắn khoái tẻ nhạt chết rồi, ôm một thùng bỏng, cầm lấy một hạt hướng lên trên quăng, sau đó nhắm hai mắt há mồm đi đón... Ồ?
"Này! Anh cướp em làm gì?" La Nhất Trạch nhất thời bất mãn, đầu ngửa ra sau trừng hắn.
"Một miếng bỏng thôi mà, còn không?" Triệu Trác Nhuệ vươn tay như muốn trả lại cậu, mà tay lại uốn cong, cấp tốc nhét vào miệng chính mình .
"Em để ý!"
La Nhất Trạch giận dỗi, chân vừa đạp trên đất, lôi kéo ghế tựa hướng phía trước, chỉ chừa cho anh cái gáy.( có cần cưng vậy không:D)
Đột nhiên máy vi tính tích một tiếng, một hình người màu vàng nhảy ra cười haha không ngừng. Là nhắc nhở vị trí của La Nhất Trạch.
Cậu phản xạ có điều kiện trong nháy mắt đem bỏng ngô nhét vào lồng ngực người bên cạnh, : “cầm nhanh!không được ăn vụng, em phải làm việc!”
"Ồ." Triệu Trác Nhuệ nhún vai một cái, cầm lấy một miếng nhét vào trong miệng, khom lưng nhìn cậu thao tác, ngón tay linh hoạt như bay trên bàn phím.
Hung thủ rốt cục gọi điện thoại tới, cục cảnh sát tất cả mọi người nhất trí tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi.
Trong loa truyền tới một giọng nam trầm thấp , mang theo sự đắc ý, "Cảm ơn đã tán thưởng, các được các vị giúp đỡ nhiều, tao rất vui, có điều cuộc thi vẫn phải tiếp tục”.
Ứng Thâm hỏi: "Cuộc thi gì?"
"Đương nhiên là tôi sẽ coi tụi mày đi thi rồi, đề thi tao cũng đã chuẩn bị xong, hi vọng tụi mày kịp lúc làm xong, một tiếng thời gian chắc là đủ.”
"Cái gì..."
Điện thoại đột nhiên cắt đứt, trong không khí chỉ tiếng tút...tút....
Ứng Thâm hỏi: "Thế nào?"
La Nhất Trạch ảo não thở dài: "thiếu chút nữa, chỉ cần thêm mười tám giây , tên kia quá cẩn thận, định vị thất bại. Chỉ biết là tín hiệu khởi nguồn ở trạm cơ khu Nam thành "
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
"Không có chuyện gì, hắn ta dùng là âm thanh gốc, tiếp tục phân tích gi âm cuộc trò chuyện , xem có thể tìm ra điểm manh mối hay không."
"ok, đợi lát nữa gởi qua cho cậu”.
Một tiếng..
Thời gian không nhiều, nhất định phải dự đoán ra mục tiêu kế tiếp của hung thủ.
Đường phố người đén người đi rộn ràng náo nhiệt.
Một nam một nữ dựa vào một bên lan can , lại đoán không ra quan hệ của bọn họ.
Gã đàn ông cách cô rất gần, âm thanh khàn khàn ẩn giấu áp bức hàm xúc, người phụ nữ trên mặt lại không có vẻ sợ sệt, biểu tình bình thản nhìn đường phố trước mắt.
Gã nói: "Rất nhiều người đúng không? Đi làm, đi học, mỗi người đều có cuộc đời của chính mình. Thế nhưng..."
Hắn nở nụ cười, "Chỉ cần anh chọn trúng họ, cuộc đời của họ liền sẽ kết thúc. Anh nắm tính mạng của tụi nó trong tay ,anh muốn cho bọn họ sống, bọn họ liền sống, anh muốn cho bọn họ chết, liền chết. Cha mẹ bọn họ nuôi lớn thành người cần nhiều năm như vậy, mà anh giết chết bọn họ chỉ cần mấy phút... Có phải là rất hay không?"
Cô gái không hề trả lời hắn.
Gã đàn ôngkhông để ý, nắm lấy tay cô, "Chúng ta nên xuất phát. Phải thi rồi, nếu không lấy đượcgiấy kiểm tra thì thật mất mặt”.
Cô gái giãy dụa, nhíu mày: "Tôi không muốn đi."
"Làm sao? Sợ sệt sao?" Gã ta khinh khẽ cười, lộ ra hai hàng răng trắng, tiến lên thân mật ôm cô, ấn vào trong ngực, tay từ từ vuốt tóc , động viên dường như nói, "Em cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì phải lo lắng . Hơn nữa, em hiểu anh mà, anh cũng không phải đang hỏi ý kiến của em.."
Cô gái cắn răng, mơ hồ run rẩy, cũng không dám làm cho gã phát hiện.
Mà ở trong mắt người qua đường, đây chỉ là đôi phu thê ân ái.Cô gái gặp chuyện gì đau lòng, bạn dời ôm nhẹ nhàng an ủi.Tình cảnh này, nhìn thập phần ấm áp tốt đẹp.
Chỉ thấy bề ngoài, mà không thấy bên trong. Để thấy da lông thì chỉ cần liết mắt một cái, nhưng hiểu rõ bên trong ngày ngày đêm deem chưa chắc hiểu rõ được.
Càng hiểu rõ người trước mắt, cô ngày càng bình tĩnh.
Cô không thấy rõ hắn, như vậy ngược lại, có lẽ hắn cũng giống như vậy. Chỉ cần cô nắm bắt lấy cơ hội.
tiếng gõ cửa Lanh lảnh
Trong phòng nữ chủ nhân thả xuống dao phay trên tay, nghe tiếng đi ra, "Ai vậy?"
Một cô gái thanh tú dịu dàng đứng ở cửa, trên mặt mang theo lo lắng.
"Thật xin lỗi, mèo nhà ta đi lạc, khoảng lớn như vậy, màu trắng, chân trước trên có cái bớt đen. Chị có nhìn thấy nó không?"
Nữ chủ nhân lắc đầu: "Không thấy..."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa xuất hienj gã đàn ông đang ấn nấp, dùng đao đè lên eo nữ chủ nhân , thấp giọng hung tàn nói: "Đừng lên tiếng, đi vào."
Nữ chủ nhân rít gào sợ hãi như bóp ở trong cổ họng.
Cửa cọt kẹt một tiếng đóng lại, ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.
"Vợ ơi, ai tới thế?"
Trong phòng nam chủ nhân không rõ vì sao mà đi ra, lại nhìn thấy hai người xa lạ, kèm vợ hắn. Hắn sửng sôt một giây, quay người muốn chỵ vào phòng,lấy điện thoại báo cảnh sát.
"Đừng nhúc nhích. Mày muốn vợ thân yêu của mày chết sao?”
Thanh âm lạnh lùng, làm cho anh phút chốc đóng băng. Anh đột nhiên liên tưởng tới tin tức trước đây không lâu , bên trên nói nhân vật nguy hiểm ? Tại sao cố tình lại là nhà bọn họ đụng với chuyện như vậy.
Gã đàn ông xa lạ đem dây thừng trói chặc bọn họ, hai người lớn và một đứa trẻ hơn chín tuổi. Chỉ còn lại một người không cách nào khống chế.
Còn một đứa bé nhỏ xíu, khóc lớn trong xe đẩy.Bé không biết chuyện gì, lạnh lùng uy hiếp đều không có tác dụng. Bảo bé không khóc nếu không giết chết cha mẹ cũng vô dụng, không chừng khác còn to hơn.
Người mẹ lo lắng mà nhìn con mình.
"Ầm ĩ chết rồi." Gã đàn ông xa lạ không nhịn được đi tới, thân thủ liền đè xuống cổ đứa bé.
"Không được! Có cái gì lền tính lên người tôi ! Không nên tổn thương con trai của tôi, ngươi... Ngươi giết ta đi... Van cầu ngươi, coi như ta cầu van ngươi..." Mẫu thân kêu khóc, sợ hãi vạn phần.
"Không được tổn thương nó! Tôi nhất định bắt mày! Giết chết mày!: người mẹ gào thét.
Gã ta miệt thị nở nụ cười, tay bắt đầu dùng sức. Đứa nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí mà khó chịu, tiếng khóc giảm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dáng dấp nhỏ yếu đáng thương, người trước mắt lại không có chút nào thương hại.
"Em đến ứng phó đứa trẻ này, sẽ không gây trở ngại anh." Ngoại trừ vừa lúc bắt đầu lừa gạt mở cửa ở ngoài, liền không có bất luận động tác gì cô gái đột nhiên lên tiếng.
Gã dừng lại, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn cô, "Em nói cái gì?"
Dáng dấp kia, hiển nhiên không phải không nghe rõ.
"em vẫn luôn làm theo ý anh” Cô gái nói như vậy.
Gã hỏi: "em muốn đứa bé này sao?”
Người mẹ thân sinh của hai đứa trẻ nghe đối thoại, căng thẳng trong lòng, trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn bọn họ.
Cô gái lắc đầu.
Gã lại cười, không hề để ý mà phất tay một cái, "Nếu em muốn thì ôm nó đi đi, đừng ồn anh làm việc”.
Cô gái đem đứa nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy, quay người đi đi về hướng nhà bếp.
Mẹ của đứa bé sợ hãi hô to: "Cô muốn mang con trai của tôi đi đâu?không được tổn thương con trai tôi!”
Cửa nhà bếp kéo ra, thân ảnh đứa trẻ biến mất trong tầm mắt.
"Ngoan, đừng khóc."
Cô gái ôn thanh dụ dỗ đứa bé trong lồng ngực ,"Là đói bụng sao? Cũng gần như tới thời gian thời gian."
Cô nhìn bốn phía trong nhà bếp, vừa văn thấy trong bếp đang hâm canh, tản ra hương vị nhàn nhạt.
Lấy ra cái muỗn nhỏ tiêu độc trong quầy, nếm một miếng, phát hiệt nhietj độ thích hợp , liền kiên nhẫn múc một muỗng, đút vào miệng đứa bé.
Cục cảnh sát.
"Thời gian không nhiều lắm, chúng ta phải viết ra người bị hại, bọn họ đến cùng có đặt thù gì mà hung thủ lựa chọn, tiến hành sàn lọc các hộ gia đình ở Nam thành, tận lực tìm ra mục tiêu lần này
Tình huống của người bị hại đều khắc sâu vào trí não của họ.
Trần Trí Kiệt nói: "Không chỉ là hai vụ án trước mắt, mà vụ án mười ba năm trước bảo xuyên án nữa, người bị hại đều là gia đình khá giả, cha mẹ vô cùng chú trọng bổi dưỡng con caism để ý sỉ diện dưới ánh mắt người ngoài.”
"Mỗi gia đình bị hại đều có một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, ngoan ngoãn nghe lời, là hình tượng con người ta. Gia trưởng của bọn họ lúc nào cũng khen ngợi con trai mình tài giởi ra sao. Cái này chungsta có thể điều tra danh sách học sinh giỏi cấp tỉnh, để ý người đầu tiên, đứa trẻ được đánh giá coi trọng nhiều lần, lại coi tin tức cha mẹ liên quan có hay thường xuyên khen ngợi.” Giản Du nói chuyện điện thoại với La Nhất Trạch đầu bên kia.
Một trận âm thanh gõ bàn phím
"Có đến mấy chục hộ , thật nhiều đều muốn con mình thành cá chép hóa rồng” La Nhất Trạch than thở, cũng không có biện pháp nghĩ đến, "tôi lúc còn tuổi này còn chơi trét bùn, gì mà giải nhất toán học thành phố, giải thưởng piana, cuộc thi thư pháp... Quá trâu bò."
"tội phạm hàng năm đều là gấy án mùa hè, những hài tử này trong thời gian này cũng trải qua thất bại, ví dụ như thi ddaaus không giành được giải nhất, rớt bật xếp hạn trong trường,." Thẩm Văn Khâm nói.
"Úc úc —— số lượng giảm ba phàn bốn, chỉ còn dư lại mười hai nhà." La Nhất Trạch hưng phấn, , "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với các anh,bối cảnh cuộc ghi âm hình như có cái gì đó, tôi đã sử lí qua, phát cho các anh nghe một chút.
Tiếng tạp âm nho nhỏ vang, giống như trên đường phố, sau đó lại kéo dài một đoạn, âm vang dài nặngcũng rất có lực xuyên thấu, tựa hồ như muốn truyền đạt gì đó.
"Đây là tiếng tàu cập bến." Ứng Thâm bừng tỉnh, nói gấp, "Tới gần bến cảng, có thể nghe được âm thanh như vày có mấy hộ gia đình?’
"Chờ tý, lập tức liền biết được." La Nhất Trạch liền chuyển nhập điều kiện sàng lọc, lướt nhanh bàn phím, ánh mắt lấp lánh kích động nói, "Hai nhà! Tôi lập tức gởi địa chỉ cho các anh."
Cục cảnh sát chuyên án tiểu tổ lập tức phân công nhau hành động, chạy tới mục tiêu.
"Không có chuyện gì, hắn ta dùng là âm thanh gốc, tiếp tục phân tích gi âm cuộc trò chuyện , xem có thể tìm ra điểm manh mối hay không."
"ok, đợi lát nữa gởi qua cho cậu”.
Một tiếng..
Thời gian không nhiều, nhất định phải dự đoán ra mục tiêu kế tiếp của hung thủ.
Đường phố người đén người đi rộn ràng náo nhiệt.
Một nam một nữ dựa vào một bên lan can , lại đoán không ra quan hệ của bọn họ.
Gã đàn ông cách cô rất gần, âm thanh khàn khàn ẩn giấu áp bức hàm xúc, người phụ nữ trên mặt lại không có vẻ sợ sệt, biểu tình bình thản nhìn đường phố trước mắt.
Gã nói: "Rất nhiều người đúng không? Đi làm, đi học, mỗi người đều có cuộc đời của chính mình. Thế nhưng..."
Hắn nở nụ cười, "Chỉ cần anh chọn trúng họ, cuộc đời của họ liền sẽ kết thúc. Anh nắm tính mạng của tụi nó trong tay ,anh muốn cho bọn họ sống, bọn họ liền sống, anh muốn cho bọn họ chết, liền chết. Cha mẹ bọn họ nuôi lớn thành người cần nhiều năm như vậy, mà anh giết chết bọn họ chỉ cần mấy phút... Có phải là rất hay không?"
Cô gái không hề trả lời hắn.
Gã đàn ôngkhông để ý, nắm lấy tay cô, "Chúng ta nên xuất phát. Phải thi rồi, nếu không lấy đượcgiấy kiểm tra thì thật mất mặt”.
Cô gái giãy dụa, nhíu mày: "Tôi không muốn đi."
"Làm sao? Sợ sệt sao?" Gã ta khinh khẽ cười, lộ ra hai hàng răng trắng, tiến lên thân mật ôm cô, ấn vào trong ngực, tay từ từ vuốt tóc , động viên dường như nói, "Em cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì phải lo lắng . Hơn nữa, em hiểu anh mà, anh cũng không phải đang hỏi ý kiến của em.."
Cô gái cắn răng, mơ hồ run rẩy, cũng không dám làm cho gã phát hiện.
Mà ở trong mắt người qua đường, đây chỉ là đôi phu thê ân ái.Cô gái gặp chuyện gì đau lòng, bạn dời ôm nhẹ nhàng an ủi.Tình cảnh này, nhìn thập phần ấm áp tốt đẹp.
Chỉ thấy bề ngoài, mà không thấy bên trong. Để thấy da lông thì chỉ cần liết mắt một cái, nhưng hiểu rõ bên trong ngày ngày đêm deem chưa chắc hiểu rõ được.
Càng hiểu rõ người trước mắt, cô ngày càng bình tĩnh.
Cô không thấy rõ hắn, như vậy ngược lại, có lẽ hắn cũng giống như vậy. Chỉ cần cô nắm bắt lấy cơ hội.
tiếng gõ cửa Lanh lảnh
Trong phòng nữ chủ nhân thả xuống dao phay trên tay, nghe tiếng đi ra, "Ai vậy?"
Một cô gái thanh tú dịu dàng đứng ở cửa, trên mặt mang theo lo lắng.
"Thật xin lỗi, mèo nhà ta đi lạc, khoảng lớn như vậy, màu trắng, chân trước trên có cái bớt đen. Chị có nhìn thấy nó không?"
Nữ chủ nhân lắc đầu: "Không thấy..."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa xuất hienj gã đàn ông đang ấn nấp, dùng đao đè lên eo nữ chủ nhân , thấp giọng hung tàn nói: "Đừng lên tiếng, đi vào."
Nữ chủ nhân rít gào sợ hãi như bóp ở trong cổ họng.
Cửa cọt kẹt một tiếng đóng lại, ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.
"Vợ ơi, ai tới thế?"
Trong phòng nam chủ nhân không rõ vì sao mà đi ra, lại nhìn thấy hai người xa lạ, kèm vợ hắn. Hắn sửng sôt một giây, quay người muốn chỵ vào phòng,lấy điện thoại báo cảnh sát.
"Đừng nhúc nhích. Mày muốn vợ thân yêu của mày chết sao?”
Thanh âm lạnh lùng, làm cho anh phút chốc đóng băng. Anh đột nhiên liên tưởng tới tin tức trước đây không lâu , bên trên nói nhân vật nguy hiểm ? Tại sao cố tình lại là nhà bọn họ đụng với chuyện như vậy.
Gã đàn ông xa lạ đem dây thừng trói chặc bọn họ, hai người lớn và một đứa trẻ hơn chín tuổi. Chỉ còn lại một người không cách nào khống chế.
Còn một đứa bé nhỏ xíu, khóc lớn trong xe đẩy.Bé không biết chuyện gì, lạnh lùng uy hiếp đều không có tác dụng. Bảo bé không khóc nếu không giết chết cha mẹ cũng vô dụng, không chừng khác còn to hơn.
Người mẹ lo lắng mà nhìn con mình.
"Ầm ĩ chết rồi." Gã đàn ông xa lạ không nhịn được đi tới, thân thủ liền đè xuống cổ đứa bé.
"Không được! Có cái gì lền tính lên người tôi ! Không nên tổn thương con trai của tôi, ngươi... Ngươi giết ta đi... Van cầu ngươi, coi như ta cầu van ngươi..." Mẫu thân kêu khóc, sợ hãi vạn phần.
"Không được tổn thương nó! Tôi nhất định bắt mày! Giết chết mày!: người mẹ gào thét.
Gã ta miệt thị nở nụ cười, tay bắt đầu dùng sức. Đứa nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí mà khó chịu, tiếng khóc giảm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dáng dấp nhỏ yếu đáng thương, người trước mắt lại không có chút nào thương hại.
"Em đến ứng phó đứa trẻ này, sẽ không gây trở ngại anh." Ngoại trừ vừa lúc bắt đầu lừa gạt mở cửa ở ngoài, liền không có bất luận động tác gì cô gái đột nhiên lên tiếng.
Gã dừng lại, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn cô, "Em nói cái gì?"
Dáng dấp kia, hiển nhiên không phải không nghe rõ.
"em vẫn luôn làm theo ý anh” Cô gái nói như vậy.
Gã hỏi: "em muốn đứa bé này sao?”
Người mẹ thân sinh của hai đứa trẻ nghe đối thoại, căng thẳng trong lòng, trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn bọn họ.
Cô gái lắc đầu.
Gã lại cười, không hề để ý mà phất tay một cái, "Nếu em muốn thì ôm nó đi đi, đừng ồn anh làm việc”.
Cô gái đem đứa nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy, quay người đi đi về hướng nhà bếp.
Mẹ của đứa bé sợ hãi hô to: "Cô muốn mang con trai của tôi đi đâu?không được tổn thương con trai tôi!”
Cửa nhà bếp kéo ra, thân ảnh đứa trẻ biến mất trong tầm mắt.
"Ngoan, đừng khóc."
Cô gái ôn thanh dụ dỗ đứa bé trong lồng ngực ,"Là đói bụng sao? Cũng gần như tới thời gian thời gian."
Cô nhìn bốn phía trong nhà bếp, vừa văn thấy trong bếp đang hâm canh, tản ra hương vị nhàn nhạt.
Lấy ra cái muỗn nhỏ tiêu độc trong quầy, nếm một miếng, phát hiệt nhietj độ thích hợp , liền kiên nhẫn múc một muỗng, đút vào miệng đứa bé.
Cục cảnh sát.
"Thời gian không nhiều lắm, chúng ta phải viết ra người bị hại, bọn họ đến cùng có đặt thù gì mà hung thủ lựa chọn, tiến hành sàn lọc các hộ gia đình ở Nam thành, tận lực tìm ra mục tiêu lần này
Tình huống của người bị hại đều khắc sâu vào trí não của họ.
Trần Trí Kiệt nói: "Không chỉ là hai vụ án trước mắt, mà vụ án mười ba năm trước bảo xuyên án nữa, người bị hại đều là gia đình khá giả, cha mẹ vô cùng chú trọng bổi dưỡng con caism để ý sỉ diện dưới ánh mắt người ngoài.”
"Mỗi gia đình bị hại đều có một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, ngoan ngoãn nghe lời, là hình tượng con người ta. Gia trưởng của bọn họ lúc nào cũng khen ngợi con trai mình tài giởi ra sao. Cái này chungsta có thể điều tra danh sách học sinh giỏi cấp tỉnh, để ý người đầu tiên, đứa trẻ được đánh giá coi trọng nhiều lần, lại coi tin tức cha mẹ liên quan có hay thường xuyên khen ngợi.” Giản Du nói chuyện điện thoại với La Nhất Trạch đầu bên kia.
Một trận âm thanh gõ bàn phím
"Có đến mấy chục hộ , thật nhiều đều muốn con mình thành cá chép hóa rồng” La Nhất Trạch than thở, cũng không có biện pháp nghĩ đến, "tôi lúc còn tuổi này còn chơi trét bùn, gì mà giải nhất toán học thành phố, giải thưởng piana, cuộc thi thư pháp... Quá trâu bò."
"tội phạm hàng năm đều là gấy án mùa hè, những hài tử này trong thời gian này cũng trải qua thất bại, ví dụ như thi ddaaus không giành được giải nhất, rớt bật xếp hạn trong trường,." Thẩm Văn Khâm nói.
"Úc úc —— số lượng giảm ba phàn bốn, chỉ còn dư lại mười hai nhà." La Nhất Trạch hưng phấn, , "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với các anh,bối cảnh cuộc ghi âm hình như có cái gì đó, tôi đã sử lí qua, phát cho các anh nghe một chút.
Tiếng tạp âm nho nhỏ vang, giống như trên đường phố, sau đó lại kéo dài một đoạn, âm vang dài nặngcũng rất có lực xuyên thấu, tựa hồ như muốn truyền đạt gì đó.
"Đây là tiếng tàu cập bến." Ứng Thâm bừng tỉnh, nói gấp, "Tới gần bến cảng, có thể nghe được âm thanh như vày có mấy hộ gia đình?’
"Chờ tý, lập tức liền biết được." La Nhất Trạch liền chuyển nhập điều kiện sàng lọc, lướt nhanh bàn phím, ánh mắt lấp lánh kích động nói, "Hai nhà! Tôi lập tức gởi địa chỉ cho các anh."
Cục cảnh sát chuyên án tiểu tổ lập tức phân công nhau hành động, chạy tới mục tiêu.
Nhận xét
Đăng nhận xét