Theo dấu tội phạm chương 10
Chương 10: Mất tích
Người dịch : Khởi đầu
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
" Tụi mày tìm sai người rồi!"
Sau khi Chuyển hướng , Thẩm Văn Khâm lên tiếng nói muốn đi khách sạn họ thường đến, cô ta nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng, làm nghề này loại khách gì đều đã nhìn thấy, khom lưng để bọn họ lên xe.
Mà nhìn con đường ngoài cửa sổ thay đổi, cô ta bắt đầu cảm thấy được có điểm không đúng, cẩn thận đi nói linh tinh nhìn cửa xe lại phát hiệnbị khóa. Cô biến sắc mặt, cười gượng: "Thật không tiện, tôi ngày hôm nay thân thể không thoải mái, có thể thả tôi ở đầu đường phía trước không?”
"Không được." Ứng Thâm lạnh nhạt đáp, đồng thời lấy ra giấy chứng nhận cho nàng xem, "Xin cô hãy phối hợp công việc của chúng tôi."
thần sắc cô thay đổi mấy lần, cũng không biết là nên thở một hơi hay là càng thêm thấp thỏm.
Xe dừng lại một bên, lóe đèn báo hiệu.
Ứng Thâm nói: "Chúng tôi không phải tới bắt người, chỉ là hỏi cô mấy vấn đề mà thôi. Nếu như cô không phối hợp trả lời, vậy thì không thể làm gì khác hơn là mời cô ngươi theo chúng ta đến cục cảnh sát đi một chuyến."
Ngữ khí của cậu rất bình thản, không có đe dọa, nhưng mặc cho ai cũng nghe ra được trong lời nói ý tại ngôn ngoại.
Cô vổ vổ tay, chỉ có thể trách chính mình không đủ cảnh giác, còn không quên trào phúng vài câu: "Tôi nó mà làm gì có laoij khách nào đẹp trai như vậy đến chổ chúng tôi cơ chứ, bây giờ điều tra phá án cũng có dam mê đặt biệt dóng giả khách làng chơi sao? Không sợ giởn chơi biến thành thật à!”
Mà Ứng Thâm cũng không để ý tới, "Có phối hợp không?"
Cô cắn răng: "Hỏi đi, tôi biết gì nhất định sẽ nói hết!”
“ Chuyện liên quan đến Tiểu Vi cô biết bao nhiêu?”
Cô ta a lên một tiếng, nhết lên chân dài trắng như tuyết, “ anh nói cô ấy sao , cô ấy đã sớm không làm nghề này nữa rôi”
“ chuyện bao lâu rồi”
“ Ai còn nhớ rõ chứ, ít nhất cũng bảy tám năm đi”
"Mấy năm?"
"A, hơn chín năm"
Chín năm.
Ứng Thâm cùng Thẩm Văn Khâm theo bản năng nhìn nhau liếc mắt một cái, đối con số này tương đối mẫn cảm. Là trùng hợp sao?
Thẩm Văn Khâm: " Cô nói cô ấy không làm nghề này nữa, nhưng nghe nói nữa năm trước vẫn còn tiếp khách?”
Cô ta thiếu kiên nhẫn, "Nói đến chuyện này, tôi muốn hỏi xem cô ấy có bị thần kinh không nữa , rõ ràng có cơ hội ròi đi nơi quỷ quái này, lại quay về, tôi thấy người đàn ông kia đối xử nàng cũng tốt.”
“ Đàn ông?Chín năm trước có người dẫn cô ấy rời khởi đây?là khách hàng của cô ấy sao?
“ đúng vậy, mà đừng hỏi dáng dấp hắn ta như thế nào, tôi cũn không nhớ rõ”
"Mà nghe đâu cô có quan hệ khá tốt với cô ấy”
"cũng là vậy, chỉ là cô ấy tính tình quái gỡ, không để ý người khác” Cô nhấc mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhạy cảm, kéo khóe miệng trào phúng cười, "Các anh bây giờ là đang điều tra người đàn ông kia đi, cũng đúng, nguyện ý ở cùng chổ với chúng tôi nào phải loại tốt lành gì?”
“ cô nghĩ kỹ lại xem, liên quan đặt thù với người đàn ông kia”.
Cô nhìn Ứng Thâm, rút ra điếu thuốc, hờ hững nói: "Cao sấp xỉ cậu, vóc người tráng kiện hơn tý, nữa năm trước Tiểu Vi về nơi này, người dàn ông đó không bao lâu liền đuổi tới, hai người lằng nhà lằng nhằng, người đàn ông nói vì sao em phải làm vậy, tôi sẽ thay đổi, tôi kiếm tiền em ở nhà là được, lời đại khái là như vậy . Ngược lại không bao lâu, tiểu Vi liền thỏa hiệp được hăn ta mang đi."
"Hắn ta lôi người trên đường, các cô cũng không quản sao?”
Cô lườm một cái, "Bọn họ quen nhau, chúng tôi mù mới dính líu vào, đi báo cảnh ssta sao?hơn nữa các vị cũng không quản chuyện cãi nhau nhỏ này”
"Một vấn đề cuối cùng, chổ nào có thể tim thấy tiểu Vi."
"Tôi làm sao biết."
"Chiếu lời ngươi nói, gã dàn ông kia có ý cuồng khống chế Tiểu Vi, mà cô ấy không có quan hệ thân cận với người khác, cô ấy nhất định sẽ liên lạc với cô. Các cô gặp mặt ở đâu?”
Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/
"Ha, như vậy mà cũng có thể đoán được? Anh làm sao không đổi nghề đi làm biên kịch đi?"
Thẩm Văn Khâm không hề bị lay động, mở cửa khóa, "Cô có thể xuống xe, bất quá cô theo chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến, lý do —— chính là cô là người quen dầu tiên của cô ấy"
cô dùng sức bấm thuốc lá trên tay, vo thành một nắm, cô trừng ghế trước hai người, hung tợn nhanh chóng nói: "Thứ na mỗi tuần chiều 4 giờ, cô ấy sẽngồi một tiếng quán trà sữa ở công viên bên hồ “
Vừa dứt lời, cô ta liền dùng sức đóng sập cửa xe, câm giận rời đi.
Còn lại hai người trong xe yến lặng đối diện nhau.
Thẩm Văn Khâm nhún vai, "Tôi còn chưa kịp nói câu cảm ơn sự phối hợp của cô nữa”
Ứng Thâm nói: "Cô ấy cũng không muốn anh cảm ơn, như vậy chỉ càng làm cô ấy thêm tức thôi”
Thẩm Văn Khâm: "Hết cách rồi làm theo trình tự mà”
Anh ấn xuống vô-lăng, lái xe hướng cục cảnh sát.
Quá trình đem tiểu Vi mang về cục cảnh sát cũng không quá phức tạp, bởi vì cô bất ngờ phối hợp.
Dựa theo lời Giản Du mà nói, tiểu Vi tướng mạo thanh tú, không quá xinh đẹp nhưng lại có loại khí chất khó mà nói rõ, nhìn thấy cảnh sát cũng không sợ, trái lại bộ dáng bình tĩnh, phảng phất không phải là bị mang đến hỏi cung, chỉ là đơn giản tình cờ đi ngang qua.
Giản Du cùng cô nói chuyện rất lâu, nói khô cả họng, cũng không thể từ trong miệng cô dụ ra nói cái gì đến. Cô ta chống cự giao lưu, chỉ một mực cúi đầu, chuyên tâm khui móng tay. rõ ràng động tác biểu đạt lo lắng bất an, nhưng vẽ mặt nàng lại khác nhau rất hờ hững.
Giản Du nói: "Theo tình báo mà chúng tôi thu được, hắn ta có hiềm nghi rất lớn, hi vọng cô có thể phối hợp, bất kỳ tin tức nào lien quan tới hắn ta đều rất trọng yếu, là an ủi lớn lao đối với người bị hại."
Tiểu Vi an tĩnh một hồi, bình tĩnh nói: "Tôi cái gì cũng không biết, các vị tìm lộn người, tôi không giúp được gì."
"Người này không phải phản ứng của người vô tội đột nhiên bị kéo đến cục cảnh sát”
Vẫn luôn không có chút thu hoạch nào, GIản Du bắt đầu có chút nóng nảy.
Ứng Thâm vỗ vỗ bờ vai của cô ra hiệu, hai người đứng dậy đi ra phòng thẩm vấn.
"Cô ta rất có thể mắc chứng Xtốc-khôm." Ứng Thâm nói.
Căn cứ theo đối thoại biểu tình cùng hành vi của cô ta ,Thẩm Văn Khâm cùng Giản Du cũng có suy đoán như vậy. Nếu thật sự như thế, càng thêm khó có thể từ chổ cô ta có thể tìm kiếm được tin tức liên quan của kẻ tình nghi.
Hội chứng Xtốc-khôm, chỉ người bị bắt cóc đối với kẻ bắt kia sinh ra cảm giác ỷ lại, Sự sống chết của họ bị kẻ bắc cóc nắm trong tay, kẻ đó làm cho họ được sông sót, bọn họ sẽ sinh ra cảm giác cảm kích khôn cùng.Bọn họ sẽ coi kẻ bắc giữ như sinh mệnh của mình, đem an nguy của kẻ đó thành an nguy của chính mình, thậm chí xem người giải cứu thành kẻ địch.
Lúc này, cô ta đem mình và kẻ tình nghi đặt ở cùng một trận chiến tuyến, chống đỡ để bảo toàn cho kẻ tình nghi, không tiết lộ bất kỳ tin tức bất lợi nào cho lực lượng cảnh sát.
Bọn họ đau đầu mà nắm tóc, hiện tại chỉ có thể liên tiếp thay người thẩm vấn, xem dưới sự uể oải cô ta có lộ ra kẻ hở , đồng thời xem trong cục khi nào thì tra được thân phaanj cô ta.
Cô ta làm nghề này, ngoại trừ số ít là tự nguyện , đa số là thiếu nữ rời nhà trốn đi, bị người nhà vứt bỏ, hoặc là bị lừa bán lừa gạt tới.
Bọn họ trước tiên bài trừ từ vụ án mất tích, xem có người nhà nào từng tới cục cảnh sát báo án. Mà trải qua một phen dữ liệu sắp xếp kiểm tra, trong tỉnh cũng không có phát hiện phù hợp, lại một lần nữa đem phạm vi mở rộng ra toàn quốc.
Chín năm trước, tiểu Vi cũng là chừng hai mươi, nhưng cô đã làm việc ở con phố kia ba năm rưỡi,nếu như truy làm sao tra ra cô đến nơi này, làm sao vào nghề này, thì sẽ kéo theo phía sau cả một khối u ác tính, chuyện này đồng nghiệp chổ khác đang điều tra, bọn họ phải làm! Đem số liệu ddieuf tra được đưa vào mạng nội bộ.
Để tăng nhanh tốc độ, Ứng Thâm cũng gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật viên Triệu Trác Nhuệ cùng La Nhất Trạch hỗ trợ, cấp tốc sắp xếp kiểm tra mười hai năm trước đến mười sáu năm trước thiếu nữa chừng mười lăm tuổi mất tích. Lúc bọn họ tra được chút tư liệu thì luật sư của Tiểu Vi cũng tới.
Luật sư tay cầm túi giấy, dư quang của khóe mắt đều lộ ra vẻ khôn khéo.
Đám Ứng Thâm vội vội vàng vàng chạy gấp rút tiến vào phòng thẩm vấn, đem một tấm hình đặt trên bàn đẩy qua, đó làảnh chung một nhà Chung đình Đình cô bé non nớt ngồi ở ghế tựa ở gữa, cầm một chiếc kẹo bông mềm mại, chja mẹ ngồi hai bên cô trên mặt biểu lộ sự yêu thương,
"Cô có ấn tượng với người trong ảnh không? Bọn họ là cha mẹ của cô, đây là cô. Cô không ten là tiểu Vi mà tên là Chung đình Đình, người huyện Bắc thành, mười hai năm truopwcs cùng người nhà xuất ngoại chơi thì bị lạc, cha mẹ cô vẫn luôn tìm cô.Cô không phải chỉ có một mình mà có cả một gia đình hạnh phúc, mà hắn ta đang lợi dụng cô, cô không nên giúp hắn.”
Người phụ nữ đã hơn ba mươi, gương mặt thon gầy, đầy nét tang thương, không giống với khuông mặt của cô bé đang cười , thông qua đường nét chỉ mơ hồ nhận ra có chút tương tự. Thần sắc cô ngơ ngác, chăm chú nhìn ký bức ảnh.
Luật sư ngồi bên cạnh cô đè lại cánh tay nhắc nhở; “ Cô không cần trả lời”
Cô không lên tiếng, mà là tiếp tục cầm lấy bức ảnh xem. Nửa ngày, nàng ngẩng đầu hướng người đối diện nở nụ cười, dáng dấp kia cùng cô bé trong hình tương tự.
Cô nói: "Cảnh sát tiên sinh, các vị đang gạt tôi đi? Cô bé này rõ ràng có nốt ruồi son, mà tôi lại không có cô bé và tôi không giống nhau, các vị cảm thấy tôi rất ngu sao?
Giản Du không nhịn được cãi lại: "Đây thật sự là cô! Chúng tô đã thông báo cho cha mẹ cô bay tới, cô không muốn gặp bọn họ một chút sao?"
"Cũng không phải cha mẹ tôi, tại sao lại muốn gặp?" Cô chậm rãi thả xuống bức ảnh, thờ ơ.
"Cô còn nhớ làm sao đến được thành phố Thuận Lâm không?”
Cô ta cũng không đáp lại, mà là hỏi: "Tôi có thể đi rồi chưa?"
Bọn họ muốn ngăn, mà luật sư khách khí bảo vệ cô ta, nói: " đương sự của tôi không có nghĩa vụ trả lời những vấn đề này. Chúng tôi có thể đi rồi”
không có chứng cớ xác thực, luật sư kia lại biết cách nói năng. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người trọng yếu rồi đi.
Giản Du càng là tức giận đến nói không biết lựa lời: "Chúng ta lại thua ở một nốt ruồi son sao?”
Nghe lời cô nói, đồng thời không khỏi cảm thấy chút buồn cười.
Thẩm Văn Khâm bất đắc dĩ cười: "Cô ta không muốn thừa nhận, không phải nốt ruồi cũng có thể là lông mày lúm đồng tiền...."
Mặc dù không có cách nào mà thả người rời đi, nhưng không phải thế mà cảnh sát từ bỏ, an bài người theo dõi Chung Đình Đình.
Nhận xét
Đăng nhận xét