Gió Mùa chương 9
Gió mùa
Chương 9
Editor: Khởi đầu
Núi Thanh Thành ở trong một nông gia tiểu viện , Mai Ngạn thân khoát một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng ảnh ngồi ở ở dưới cây mai vừa đọc thoại bản mới được đem đến .
Mười năm trước, Mai Ngạn chết ngoài ý muốn, chớp mắt liền tới rồi thế giới xa lạ này, rất vất vả thích nghi
được sinh hoạt nơi này bài, kết quả đồ đệ kệ thân truyền của cơ thể này đột
nhiên trở lại , gặp gỡ l ngày thứ hai xuyên đến.
Dựa theo ký ức rải rác vốn có , người này ngoài một đồ đệ, thì không có
giao du với người nào khác, hàng năm chỉ lo tu luyện một lòng nhỉ phi thăng, tâm
ma nhập thể vậy nên không quá khỏi. tTiểu đồ đệ khoảng chừng chỉ có 10 tuổi, lớn
lên bộ dáng thật dễ thương, Mai Ngạn Anh bắt đầu tiên nhìn thấy liền phát sáng,
vuốt ve khuôn mặt nhỏ một phen.
Tiểu đồ đệ bị sờ nhiệm vậy có chút ngơ ngác, Tuy rằng khuôn mặt rất đau
nhưng không có đẩy hắn ra rốt cuộc cũng là sư phó của hắn, tuy rằng ngày thường
đều rất lạnh nhạt.
Đêm đó thời điểm nghỉ ngơi tiểu đồ đệ,nằm ở trên giường lăn qua lộn lại
không ngủ được trong đầu đều là cảnh Mai Ngạn niết mặt cậu.
Sáng sớm hôm sau, tiểu đồ đệ sáng sớm dùng cơm xong, ở trong viện chờ Mai Ngạn chỉ điểm cho cậu, kết quả chờ rồi lại chvợ, cho đến lúc trưa cửa phòng đối diện mới vang lên thanh âm.
Thời tiết vừa đẹp, Mai Ngạn dũi cái eo lười liếc mắt liền nhìn thấy I tiểu u đồ đệ chính trực ở trong viện chăm chăm nhìn hắn , trong lòng lộp bộp một chút, đây là sao vậy?
“ chào đồ đệ” Mai Ngạn lộ ra một hàm răng trắng cười nói.
Mai Nam tuổi tuy nhỏ, nhưng từ nhỏ đã thông minh, trước 9 tuổi vẫn luôn
Lưu lạc trong trấn Thành Thành , mỗi ngày dựa vào đấu trí đấu dũng cùng một
chút thông minh mới sống sót. Tuy rằng ở
cùng nhà sư phó không đến 1 năm nhưng lần này trở về cảm giác người nọ đã thay
đổi.
“Ngươi không phải sư phó của ta! Ngươi là ai” mặt vô biểu tình nói.
Mai Ngạn cả kinh, ôi! Lòi đuôi rồi??
Bất quá dù sao y vốn dĩ không phải sư phó của hắn , dứt khoát tìm cớ qua loa ra lấy lệ rồi tính , miễn cho về sau sau lại phiền toái!
Nghĩ như vậy, Mai Ngạn vốn dĩ thân thể căng chặt liền thả lỏng, làm bộ làm tịch, khụ vài cái nói:” không tồi, ta không phải sư phó của ngươi!” nói xong dư quan liết qua người đang đứng trong viện, vốn tưởng nhóc ấy sẽ lo lắng bất an, không nghĩ mawti lại vô biểu tình, chẳng lẽ phương thức mở màn không đúng?
“Ta là em ruột của sư phó ngươi, lần trước tới tìm hắn, vừa vặn gặp phải hắn đang độ lôi kiếp, ta liền giúp hắn một phen, hiện tại hẳn là ở thiên ngoại thiên phi thiên, phi thăng trước rồi, hắn giáo gió ngươi bảo ta chiếu cố!”
“Vốn dĩ nghĩ ngươi ít nhất còn muốn một tháng mới có thể trở về, không
nghĩ tới lại trở về nhanh như vậy, không hổ là
đồ đệ của y!”
Những những lời này là thật dựa theo ký ức tàn khuyêt, nhóc này quả thật
Thiên Phú thượng thừa mới bị hắn thu làm đồ đệ. Bằng không với tính tình nguyên
bản nếu không cần mang theo trói buộc thì sẽ tuyệt đối không mang.
“ ồ !” Mai Nam lên tiếng, xoay người lại tiếp tục luyện tập kiếm.
Mai Ngạn:...... Cảm giác một chút cũng không đáng yêu nhé!
...
“Ngươi đây là đánh nhau với ai đó???” Mai Ngạn một tay đem đứng ở ngoài
cửa không chịu vào nhà , người kia muốn đi vào, thuận tay đóng lại đại môn, một
người đem người một đường đi về phía phòng mình.
“Không!”
“Bang!” Mai Ngạn đánh một cái lên mông nhóc nhỏ.
Mai Nam khiếp sợ quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt không thể tưởng tượng,
tên này thế mà đánh mông hắn.
Mai Ngạn: “Sư thúc đã nói với người bao nhiêu lần? Không được thể hiện,
người xem người đã làm bị thương như vậy, người đau là ai? Còn không phải...”
Mai Ngạn nói không có tiếp tục
nói tiếp, bởi vì hắn đem nhóc nhỏ làm cho khóc, vốn dĩ mặt mày đã dễ thương, lần
này vừa khóc, hắn như đầu sỏ gây tội.
“Không khóc, sư thúc chỉ là lo lắng
ăn ủi ngươi thôi, người bên ngoài rất xấu !” Mai Ngạn một bên dỗ người, một bên
dùng tay đi lau nước mắt cho nhóc nhỏ, chỉ
là nhóc nhỏ càng khóc càng không nín được, nước mắt càng lâu càng nhiều, Mai Ngạn
đơn giản trực tiếp đem người ấn vào lòng
ngực, một bên dỗ một bên nhẹ nhàng vỗ lên lưng y.
Lúc trước khi chưa trọng sinh, Mai Ngạn là kỹ sư khá nhàm chán, cả ngày
không phải ở công ty viết chương trình,
chính là ở nhà thay người ta viết
chương trình, nào hiểu dỗ người khóc thế nào, y chỉ đành theo bản năng dỗ người.
Một hồi lâu, cảm xúc nhóc ấy mới
dần dần ổn định xuống , Mai Ngạn không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Trong núi, là gặp thỏ đại phong!” Mai Nam thanh âm rầu rĩ truyền tới.
“A! Cái gì? Ngươi gặp thỏ đại
phong Mai Ngạn phản ứng lại , tự kiểm tra cả người một phen phát hiện không có
trọng thương mới yên tâm.
thỏ đại phong tuy rằng là linh vật
thấp nhất, nhưng người trưởng thành cũng không dễ dàng bắt được đừng nói nói chỉ
là tư vi một đứa nhỏ .
“Ngươi chạy tới trong núi làm cái gì?” Mai Ngạn nghi hoặc hỏi.
“Tìm đồ ăn!” Mai Nam nói.
Được rồi ! Chủ yếu là hắn cũng không chú ý nguyên nhân ăn là hắn ăn đã
sớm, tích cốc .
Mai Ngạn một bên thỏa thuốc cho
hắn:” sau này muốn ăn cái gì vì liền nói cho sư thúc đi mua.’
Mai Nam nhìn đối phương thoa thuốc cho chính mình thật lâu sau mới
nói:” thật à?”
“Đương nhiên là thật !” Mai Ngạn giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu nhóc nhỏ:” ta
còn lừa nhóc à?”
“Vậy ngươi không thể giống như sư phó , đột nhiên liền rồi đi, vứt bỏ
ta!”
Mai Ngạn tay thoa thuốc dược, tay còn lại nhéo nhéo khuôn mặt nhuyễn mạnh
của y, cười nói:” đáng yêu như vậy, sư thúc sẽ không bỏ rơi ngươi!”
Thời gian thấp thoáng, mười năm qua đi.
Mai Ngạn vừa ăn vừa đọc thoại bản,
bỗng nhiên, cảm giác không trung một trận dao động mãnh liệt, giây tiếp theo đã
bị người áp đảo trên mặt đất.
“Đứng lên! Mau đứng lên! Eo muốn gãy rồi!” Mai Ngạn một tay cầm thoại bản,
một tay đỡ eo.
“A? À! Đươc! Lập tức liền đứng dậy!” Mai Nam nhanh chóng bò lên, lại đ
ghế ngã một bên kéo lại, vội vàng đỡ người ngồi lên
“Tên nhãi ranh nhà ngươi, điểm chút không được sao?”
Mai Ngạn khí học lên đầu hắn, Mai Nam nháy mắt che lại nơi bị đánh, vẻ
mặt ủy khuất nói: “Ta sai rồi sư thúc, lần sau ta nhất định nhẹ nhàng!”
Nói xong lại màu lẹ phóng thích linh lực xoa eo y, Mai Ngạn ‘ hừ ’ một tiếng: “Còn nghĩ
có lần sau? Lần sau ta sẽ đánh gãy móng vuốt của ngươi.
Mai Nam ủy khuất không nói lời nào!
Mai Ngạn: “Lần này đi ra ngoài, không có bị thương đi?
Mai Nam lắc lắc đầu, nói: “Đều là chút
linh vật trung cấp, không có bị thương!”
Buổi tối, Mai Ngạn bị gõ vang cửa
phòng, nói: “Không nghỉ ngơi à”.
Mai Nam thừa dịp hắn nói chuyện, lắc mình một cái tiến vào, đi thẳng nằm
ở trên giường y, nói: “Ta muốn cùng ngủ cùng người!”
“Không được! Ngươi đã lớn rồi, còn cùng ta ngủ, ngươi phòng đi!” Mai Ngạn cự tuyệt không chút nghĩ
ngợi , hắn không muốn nuôi người thành
loại “ cuồng ba”
5 năm trước, không hiểu nhóc nhỏ bị sao, bổng đòi chính mình đồng ý với
hắn cùng ngủ, nếu ngươi không đồng ý thì hắn sẽ bán manh! Làm ngươi không đành lòng cự tuyệt, thật
không biết hắn là như thế nào nghĩ đến chiêu này!
“Sao lại không được? Lúc trước không
phải là ngủ cùng nhau sao”Mai Nam lập tức đến bên cạnh hắn lôi kéo áo tay áo y.
Chiêu này của nhóc đã sớm bị nhìn thấu.
Mai Ngạn không nhanh không chậm nói: “ lúc trước ngươi còn nhỏ, hiện giờ
ngươi đều hai mươi, trưởng thành, phải học
độc lập, có biết không?”
“Ngươi, ngươi có phải chuẩn bị không cần ta nữa ?” Mai Nam nhìn chằm chằm
mặt y, trong chốc lát nước mắt liền bắt đầu rớt xuống , thanh âm cũng nghẹn
ngào , đôi mắt to không chớp mắt nhìn chằm
chằm hắn.
Mai Ngạn:...... Thật là, muốn khóc liền khóc mà !!!
Nửa đêm, Mai Ngạn mơ một giấc mộng không thể miêu tả nổi.
Chân Mai Nam vẫn luôn cọ trên
người y, đôi tay gắt gạo ôm cổ hắn, đầu gối lên vai , trọng miệng phát ra âm
thanh hừ hừ , miệng phun ra một cổ khí nóng lên cổ hắn.
Mấu chốt nhất chính là, Mai Ngạn phát hiện chính mình thế nhưng có phản
ứng, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ, chỉ đành giật mình phát ngốc, cảm
thụ động tác đối phương.
Trong mộng Mai Nam cũng giống như phát hiện điểm này, dần dần dùng sức , vỗn dĩ chỉ dùng chân bây
giờ đổi thành dùng tay, Mai Ngạn bị hắn
sờ làm hừ hừ vài tiếng, làm hắn vừa thẹn vưà bực, đang chuẩn bị đẩy hắn ra,
trên môi bổng nóng lên, tiếp theo chính là một cổ mềm mại vô tận.
“ dậy đi!” Mai Ngạn cả giận nói.
“Sư thúc?” Mai Nam nhìn vẻ mặt phẫn nộ của người dưới thân nháy mắt liền
tỉnh táo lại.
Cái này không phải là đang nằm mơ sao? Làm sao để chỉnh lại quần áo đều
cởi hơn phân nửa, nhìn Mãi Ngạn bộ dáng mặt đỏ tai hồng, Mai Nam vừa nghĩ tới mộng
kia,. Còn chưa nghĩ kỹ đã bị đẩy quá một bên.
Mai Nam ủy khuất: “Sư thúc!”
Mai Ngạn tức giận liết mắt một cái nhìn hắn, lại kiểm tra quần áo hai
người, còn ổn, chưa tới bước cuối cùng, sau đó liền lập tức xuống giường .
Mai Nam thấy hắn phải đi, vội vàng theo theo, từ sau lưng ôm y, vội vàng nói: “Ta sai rồi, người đừng đi! Người đánh ta mắng ta đều có thể, chỉ là, đừng rời khỏi ta!”
Mai Ngbánbước chân dừng lại xoay người nhìn đứa nhỏ mà mình chính tay
nuôi lớn, nói:” từ khi nào bắt đầu?”
Mai Nam vẻ mặt cứng đờ, nhưng vẫn là trả lời: “Mười lăm tuổi, lần đầu tiên ta mơ thấy người !”
“Vẫn luôn cẩn thận giấu kín, sợ bị người phát hiện!”
“Nhưng ta lại không nhịn được tới gần người, muốn cùng người thân cận!”
“Lần này, nếu không phải giất mộng này có lẽ ta còn phải chờ đợi rất
lâu mới có thể thân thiết với người!’
“Người có thể không cần phải thích ta! Ta thích người là được rồi! Đều
là ta cam tâm tình nguyện!”
Rốt cuộc vẫn là nhãi con mà mình nuôi lớn nên không thể nói lời tàn nhẫn,
Mai Ngạn thở dài, nói: “vừa lúc ta muốn bế quan, nếu như sau khi ta ra khỏi, ngươi còn thích ta, thì ta sẽ suy xét cho cẩn thận tình cảm đối với ngươi là loại tình cảm gì!”
Mai Nam cảm nhận đầu tiên là thất
vọng, sau khi nghe được nửa câu sau lại bốc cháy hy vọng , nói: “Ta sẽ chờ người ,Ta sẽ vẫn
luôn chờ người , mặc kệ thời gian bao
lâu!” Nói xong ở hắn trên môi y để lại một nụ hôn dài.
Nhận xét
Đăng nhận xét