Gió Mùa chương 7
Gió mùa
7. Bách niên hảo hợp 03
Editor: khởi đầu
Truyện được đăng chính thức tại đây, vui lòng chỉ đọc trang chính chủ:https://www.blogger.com/u/4/blog/post/edit/4583077037499535592/3910549472075853139
Đêm khuya, cửa phòng Liễu Khê bị gõ vang. Hắn buông tư liệu trong tay, nhíu mi, có chút nghi hoặc ai đã trễ thế này còn không ngủ, nói: “Mời vào!”
Người tới một bộ thường phục màu đen , tóc nửa khoác ở sau đầu, đúng là Trình Dục mới thấy qua lúc chiều, Liễu Khê thấy người đến là hắn, trong lòng đại khái liền đoán được hắn là vì sao mà đến, nói: “Trình tiểu tướng quân tiến đến là vì chuyện lũ lụt sao?”
Trình Dục lập tức đi đến trước án thư , thấy trong tay y còn cầm tư liệu chưa xem xong,không đáp hỏi lại: “Khâm sai đại nhân đã trễ thế này không còn vì việc này nhọc lòng sao?”
Hắn đến sau Liễu Khê lúc đến Giang Nam , ven đường thỉnh thoảng liền nghe thấy bá tánh khen không dứt miệng khâm sai đại nhân lần này, trong lòng ấn tượng với Liễu Khê không khỏi sinh ra chút thay đổi.
Liễu Khê lắc lắc đầu, ngón trỏ xoa xoa huyệt Thái Dương: “trên địa hình , tiến hành phân nhánh, chia ra thành các nhánh nhỏ:
Trình Dục bên cạnh y kiếm chổ ngồi xuống :" lúc trước Giang Nam lũ lụt ta có chút hiểu biết, đều áp ụng cách ngươi vừa nói!" Nói xong ngẫng đầu ánh mắt nhìn thẳng y:" chỉ là khai dòng chảy, công trình lại lớn không dễ làm, phải khuy động rất nhiều nhân lực"
Liễu Khê: “Lâm tri phủ lần này làm rất tốt, sớm sơ tán quần chúng, sở dĩ triều đình phái người tới, phỏng chừng chỉ là muốn ổn định nhân tâm.”
Trình Dục: “Cho nên?”
Liễu Khê: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, là dựa theo thánh thượng ý chỉ đi nhanh về nhanh vẫn là......”
Trình Dục nhướng mày: “Muốn hoàn toàn trị tận gốc việc này?”
Liễu Khê nghe vậy, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía hắn, không nghĩ tới ý tưởng người này và mình lại giống nhau. Sau đó liền hồi phực tinh thàn: “Không tồi! Việc này một ngày không hoàn toàn trị tận gốc, đối với bá tánh Giang Nam , là một loại tai hoạ ngầm. Huống hồ, chuyện này không trị , đối với quan phụ mẫu địa phương càng nghiêm trọng , đối thánh thượng, có hại không có lợi,dần dà, sẽ đánh mất lòng tin , cuối cùng mất đi dân tâm."
“Ngươi có biện pháp à?” Trình Dục hỏi. Hắn chỉ là một giới võ tướng, lần này tiến đến chủ yếu nhiệm vụ chính là hiệp trợ Liễu Khê, khi đối phương yêu càu giúp đỡ, chỉ cố gắng trợ giúp y.
Liễu Khê lắc đầu: “Trước mắt chỉ là phương hướng đại khái, muốn thương lượng kỹ càng với mọi người vào ngày mai, sau đó mới ra quyết định."
Hai người nói chuyện một hồi, ngoài cửa sổ lại vang lên thanh âm tí tách tí tách , Liễu Khê đẩy ra cửa sổ, vươn một bàn tay, cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo.
Trình Dục đi theo phía sau, đồng dạng đem tầm mắt rơi ra ngoài cửa sổ ,trong đêm tối nói: “Vùng núi cao Hoàng thổ chính là thiếu mưa thiếu nước, nếu không phải cách nhau qua xa, thật đúng có thể bổ xung cho nhau.Nói xong,tầm mắt đầu lại nhìn đến người bên cạnh môi giật giật, cuối cùng là nhẹ giọng hỏi: “Ba năm trước đây, mùa thu thôn Dương liễu, ngươi nhưng còn có ấn tượng?”
Lần đầu tiên trên triều nhìn thấy Liễu Khê , hắn liền cảm thấy đối phương thực quen mắt, sau lại phái người tìm hiểu tin tức, nói đúng là từ dương liễu thôn tới, còn hiểu y thuật, lúc ấy, hắn vẫn luôn muốn cùng y nói lời cảm ơn. Sau này, hai người tuy rằng cũng thường xuyên gặp mặt, nhưng trước sau không tìm được cơ hội đơn độc nói chuyện .
Liễu Khê nhịn không được lộp bộp một chút, từ khi y hồi kinh kinh lúc , hai người ở trong triều gặp qua mấy lần, hắn cũng không nhận ra y, vốn tưởng rằng hắn là không nhớ rõ, không nghĩ tới lại nhắc đến ngay lúc này.
Tuy nói năm đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng mà nếu không có đối phương, không chừng y hiện tại còn phải cố gắng kiém kế sinh nhai sống qua ngày. Nghĩ đến đay, Liễu Khê không khỏi cảm khái một lát, cái này đúng là duyên phận!
Liễu Khê: “Lại nói tiếp, ta còn muốn cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi đưa tiền khám bệnh, nói không chừng ta hiện tại còn không có cơ hội đứng vào triều! lúc này còn vì kế sinh nhai mà phát sầu!”
Ngoài cửa sổ trời mưa lớn hơn , giống như năm đó.
Trình Dục thấp thấp cười: “Mệnh của ta thực đáng giá!” Dừng một chút, có nói: “Ta vẫn luôn muốn gặp lại nói tiếng cảm ơn với ngươi
Liễu Khê xoay người, nhìn hắn: “Kỳ thật ngươi......”
Trình Dục: “Cảm ơn! Nếu không phải ngươi, ta có lẽ hôm nay liền không thể lại đứng ở chỗ này, cha ta cũng có thể sẽ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
“Ngươi chính là ân nhân của ta !”
lời còn chưa nói xong nói, thì bị Trình Dục đánh gãy , Liễu Khê cũng không biết nói cái gì tiếp, trong lúc nhất thời giật mình thả hồn vào đâu, thật lâu sau theo bản năng ấp úng nói: “còn có phải đến lấy thân báo đáp hay không?”
Hai người đều là ngẩn ra, chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi.
Liễu Khê sắc mặt xấu hổ mang theo chút ửng đỏ, thời điểm chuẩn bị mở miệng , chỉ nghe Trình Dục khẽ cười một tiếng nói: “Nếu ân công đều nói như vậy, không bằng ta liền lấy thân báo đáp !”😂
Liễu Khê sắc mặt ửng đỏ: “Chớ có nói giỡn, ta vừa mới chỉ là thuận miệng nói thôi!”
Ngoài cửa sổ mưa rơi ngày càng nặng hạt , Trình Dục không mang dù, không thể quay về,tay phải chống chống len bệ của sổ, thưởng thức cảnh đêm trong viện . Liễu Khê ngượng ngùng định đi nghỉ ngơi, cũng chỉ đành bồi hắn đợi mưa tạnh.
Giờ sửu, Liễu Khê không nhịn được buồn ngủ, cúi người ngủ tddeems từng sợi lông mi của y.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn như cũ không thấy ngừng lại, ngãu nhiên vang lên vài tiếng sấm, đem cửa sổ đóng lại. trở lại bên cạnh Liễu Khê đang say ngủ, sợ hắn cảm lạnh, cẩn thận đem hắn ôm đến bên giường.
Người ôm trong ngực thật ốm, xương cốt nhô ra cấn lên eo hắn có chút đau.,
Thời điểm, Liễu Khê tỉnh lại, đầu có chút ngốc, nhưng cũng chưa nói gì, chỉ là mở to mắt nhìn Trình dục dịch dịch chăn cho hắn, sau đó lại nhắm mắt say ngủ.
......
Sáng sớm ngày thứ hai, theo đồng hồ sinh học mà tỉnh lại , chẳng qua, mới vừa tỉnh lại hắn liền cảm thấy có điểm không thích hợp. Trên eo có thứ gì đè nặng y, chân cũng bị cái gì đè lên.
Liễu Khê đầu lệch về một bên, gương mặt phóng đại tuấn tú liền xuất hiện trong tầm mắt mình.
ánh mắt ngốc đi một lát nhưng rất nhanh liền hồi thần, trong đầu hiện lên cảnh linh tinh Trình Dục dịch chăn cho y, lập tức rõ ràng phát sinh chuyện gì.
Giật giật đầu, ý đồ cách xa người bên cạnh, Trình dục hình như có cảm giác, cũng theo lại, mũi còn cọ cọ hắn.
Liễu Khê đầuoanh một tiếng, thân thể theo bản năng căng thẳng, bị hành động của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, cử động cũng không được mà không cữ động càng không ổn. Hô hấp đối phương ấm áp, nhẹ nhạng phun lên da thịt y, ngứa, hô hấp cũng nóng vài phần
Cách một lúc, thấy đối phương không có động tĩnh, Liễu Khê vươn tay “Đừng nhúc nhích!” Trình Dục thanh âm hơi mang hơi suyễn truyền vào lỗ tai Liễu Khê, cảm giác tyê dại làm hắn nhịn không được run rẩy.
Cảm nhận được chỗ nào đó tinh thần phấn chấn, Liễu Khê sợ tới mức giật mình , thật sự nghe lời Trình Dục , cũng không nhúc nhích, chỉ là quay đầu đi, ánh mắt to nhìnTrình Dục.
Trình Dục vốn dĩan ổn đi ngủ, kết quả thời điểm Liễu Khê kéo tay hắn, hắn chợt tỉnh lại một chốc , nhận thấy tư thế của y cùng với bản thân, hắn có chút xấu hổ , đang chuẩn bị giả bộ ngủ , không nghĩ tới Liễu Khê lại không ngừng ở nơi nào đó xoắn đến xoắn lui, cọ hắn lập tức liền đứng lên .
Liễu Khê Nhìn gần trong gang tấc, bỗng nhiên phát hiện đối phương đối phương lớn lên thật thanh tú, một cổ khí chất thư sinh,, hơn nữa trên người lại có mùi thuốc nhàn nhạt , Trình Dục không khỏi nuốt nuốt nước miếng, sau đó nhanh chóng che kín khuông mặt đỏ ửng, ánh mắt nhìn Liễu Khê ẩn ẩn mang theo chút ủy khuất.
Liễu Khê:...... Hắn đây là ủy khuất cái gì? không phải ta mới là người ủy khuất sao? ngươi ủy khuất sao? vô duyên vô cớ bị hắn ôm ngủ!
Liễu Khê: “Ngươi dậy trước đi!”
rong thanh âm sáng sớm mang theo chút khàn khàn, đặt ở không khí lúc này , không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lữa. Liễu Khê giật mình lại giương mắt lần nữa nhìn hắn,quả nhiên, đối phương cũng đang thẳng lăng lăng nhìnmình, hô hấp cũng tăng thêm không ít.
Tiềm long quốc, tình cảm là việc xưa nay ngươi tình ta nguyện, tự nhiên, dưới tình huống như vậy, xuất hiện rất nhiều người hảo nam phong ..
Hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, lại đều chưa trải qua tình sự,, chờ Liễu Khê phục hồi tinh thần lại, Trình Dục đã hôn xuống!
“Đừng!” Liễu Khê duỗi tay đem người phía trên đẩy ra,chỉ là đẩy một lúc cũng không nhúc nhích,nụ hôn như lửa từ cổ lan ra cả mặt, sau đó là môi.
“A!”
Trình Dục đem Liễu Khê đôi tay cố định lên đỉnh đầu, một bàn tay gắt gao giữ chặt, không cho hắn quấy rối.
Liễu Khê bị hắn hôn , đầu óc choáng váng.
Hai người hôn khí thế ngất trời, áo trong sớm bị cởi bỏ, ngực dán ngực, có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm tren người đối phương .
Trình Dục buông tay y ra,một tay của hắn du tẩu khắc người y.
Liễu Khê cả người nhũn ra, choáng váng vươn đôi tay đươch phóng thích ôm lấy bả vai hắn. Trình Dục cảm nhận được động tác của y, nháy mắt hưng phấn, tay không gắt gao ở ngực y thỏa mãn du tẩu, mà là một đường đi xuống phía dưới.
“Không được!” Liễu Khê cảm nhận được động tác của hắn , vươn tay, gắt gao đè lại tay hắn không cho hắn xuống phía dưới.
Trình Dục dừng lại động tác, ngay sau đó liền hôn một ngụm trên người y: “được! Nghe ngươi!”
Hai người chỉnh lại tâm tư một phen, Trình Dục mới đình chỉ động tác, xoay người một cái đem người hung hăng kéo vào trong lòng ngực.
Liễu Khê mềm như bông nằm trong lòng ngực ở hắn , chóp mũi tất cả đều là hương vị đối phương. Tưởng tượng việc vừa rồi phát sinh , hắn lièn hận chui đầu vào khe đất.
Trình Dục tựa cằm lên trán y, trên mặt cũng ửng đỏ, hăn sờ eoLiễu Khê , lại nhịn không được nhíu mày nói: “Xem ra phải bảo đầu bếp ở đay mỗi ngày nấu cho ngươi chút đồ tẩm bổ, nuôi ngươi béo một chút, trên người gì mà không đến nổi hai lạng thịt,"
Liễu Khê không trả lời hắn, Trình Dục cúi đầu liền thấy, người này đã yên tỉnh ngủ trong lòng ngực rồi.Trìn ục nhẹ nhàng in trên trán một nụ hôn, sau đó liền ngủ.
Nhận xét
Đăng nhận xét