Gió MÙa chương 5

Gió mùa

5. Bách niên hảo hợp (01)

Editor: Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại đây, vui lòng chỉ đọc trang chính chủ:https://www.blogger.com/u/4/blog/post/edit/4583077037499535592/3910549472075853139

Hắn là Tú Tài ở trong thâm Sơn cũng cốc, mà y là con vợ cả của tướng quân gia, danh vọng tứ phương. Thời điểm quét sạch sơn phỉ, Trình Dục bị kẻ gian hãm hại thân chịu trọng thương ,mang theo một ngàn huynh đệ diệt phỉ, cuối cùng chỉ còn lại hai người. Lúc ở thôn Dương liễu, Trình Dục sốt cao, hai người không thể không tìm đại phu chữa trị.

Liễu Khê chính là  lúc này mà quen được Trình Dục. Liễu Khê là tú tài  duy nhất trong thôn, cũng là đại phu duy nhất. Thời điểm Trình Dục bị trọng thương được đưa đến , y sợ đến mức nheo mắt.

Y thuật của Liễu Khê  ,  chỉ hiểu một chút da lông, liền nói về phía  hai người : “bệnh nhẹ ta còn có thể cứu chữa, y bị  thương như vậy.,ta thật bất lực trước tiên sẽ cầm máu cho hắn , sau đó vào thành tìm kiếm Triệu đại phu, y thuật của hắn là tốt nhất vùng này!”

 hai người vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Liễu Khê đem người đưa lên gường trong phòng , sau đó nói:” phòng bếp ở phía sau, phiền nâú chút nước ấm mang lại đây!”

Nước ấm rất nhanh liền đem đến, hai người nhìn chầm chầm nhìn người trên giường,lại  nhìn Liễu Khê giúp Trình Dục làm sạch vết thương,  cuối cùng hai người đều lui ra ngoài miễn quấy rầy đối phương chữa trị.

Áo trong Tuyết trắng  bị nhiễm đỏ, Liễu Khê duỗi tay sờ đến hông y, chậm rãi lột toàn bộ quần áo xuống. Trên ngực cùng eo hai vết đao dữ tợn, máu còn thấm ra bên ngoài.

Liễu Khê chau mày, dùng khăn cẩn thận đem miệng vết thương chung quanh rửa sạch sạch sẽ, sau đó cầm lấy vừa mới chuẩn bị xong kim sang dược nhẹ nhàng phủ lên vết thương.

Người trên giường lúc này khẽ một tiếng, Liễu Khê thuận thế ngẫng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người va vào nhau.Liễu Khê: “Kiên nhẫn một chút, rất nhanh liền xong!”

Trình Dục  đối với tình huống trước mắt giật mình một chốc, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần hiểu rõ người trước mắt là đang giúp chính mình Thoa dược,nhẹ nhàng gật đầu sau đó nhìn y khoa dược lên vết thương của mình.

Mạng của hắn và phụ thân hắn có rất nhiều người muốn báo gồm nhị thúc thân cận Cận nhất. Cho nên bất luận thời khắc nào, hắn đều sẽ không buông lỏng một tia cảnh giác, chẳng sợ  người trước mắt đang giúp hắn Thoa dược.

“Ngươi bao  nhiêu tuổi  rồi?” Trình Dục hỏi. Đối phương thoạt nhìn còn chưa tới hai mươi, gặp chuyện thì bình tĩnh, đáng quý.

 

Liễu Khê vẫn nhẹ nhàng như cũ giúp hắn Thoa dược, rắc xong vết thương cuối cùng, mới ngẫng đầu nhìn y nói :   “Mười tám!”

 

Sau khi nói xong liền xoay người đem bình sứ đóng lại, lại cầm lấy băng vải bên cạnh.

Trình Dục nhìn  động tác y, lại nhìn chung quanh toàn bộ nhà ở, nói: “Còn chưa cưới vợ?”

Tiềm long triều, nam tử mười sáu là đã có thể thành gia lập thất.

Liễu Khê một bàn tay cầm băng vải từ hắn eo hạ vòng qua đi, nói: “Chưa có!!”

Nói xong, hai người cũng không có mở miệng nói chuyện, Liễu Khê nghiêm túc  đem băng vải băng xong lúc sau, lại  lên chăn cho hắn, nói: “ nằm nghỉ đi, qua đêm nay liền có thể hạ sốt !”

Mùa thu Tiềm long triều ,ban đêm vẫn là rất lạnh.

Tiểu viện tử xây bằng bùn đất tổng cộng có bốn ngăn phòng, cha mẹ Liễu Khê ở một gian, hắn ở một gian, một phòng cho khách, phòng còn lại chứa tạp vật. Hai gã không bị thương kia chỉ có thể ngủ dưới đất, Liễu Khê đem chăn đi tới, dặn dò một phen mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi

Khí trời biến chuyển thời điểm giờ tý đổ mưa , trận mưa này hẵn là cơn mưa cuối cùng lúc lập thu, Liễu Khê nằm trên giương nghĩ thầm.

Cửa phòng bị gõ bạch bạch , Liễu Khê vừa mới  buồn ngủ hóa thành chim bay,tan biến.

Người đến là hai gã nam tử  mặc hắc y , Liễu Khê bị hắn một đường lôi kéo chạy chậm qua , trên mặt toàn là nôn nóng. Tuy không có cố ý hỏi thăm bọn họ là người phương nào, nhưng từ  trang phục  tới xem, Liễu Khê liền biết, đối phương khẳng định không phú cũng quý.

Vừa đến phòng cho khách, một người áo xám cũng được đó lại đây , vội vàng đem Liễu Khê thỉnh qua ,  liền nói: “Đại phu, mau tới nhìn xem, y lại sốt!”

Liễu Khê nghe vậy,  lông mày xinh đẹp tức thì nhăn thành một đoàn, lập tức vươn tay sờ trán đối phương , quả nhiên lại sốt: “Một người đi phòng bếp chuẩn bị nước ấm, một người lưu lại nơi này chăm sóc, ta đi rất nhanh sẽ trở lại!”

Liễu Khê bước nhanh trở về chính mình phòng, cầm cồn cùng một ít  quần áo sạch,sau lại vội vàng đuổi trở về.

 thời điểm, Liễu Khê phát hiện cửa nhiều  thêm hai người, , mới phát hiện là  cha mẹ mình : “phu thân mẫu thân! Các ngươi làm sao mà ra đây, nơi này gió lớn, mau về phòng nghỉ ngơi, cẩn thận cảm lạnh!”

Mẫu thân gom lại  quần áo trên người, nói: “Chúng ta liền tới đây nhìn xem, vừa mới nghe thấy tiếng đập cửa, nghĩ rằng xảy ra chuyện gì lớn rồi!”cuối cùng dừng lại một chút lại nói không có việc gì thì tốt rồi!”

Liễu Khê: “Không có việc gì! Chính là người bệnh đột nhiên lại phát sốt! Con đến đây nhìn xem mẫu thân, cùng phụ thân hai người mẫu trờ về đi thôi! “

Hai người biết mình ở lại đây cũng không thể giúp đỡ gì nghe vậy cũng đành gật đầu rồi đi!

Liễu Khê lấy cồn đem người toàn bộ lau một lần sau, lại cho hắn thay quần áo sạch sẽ sau đó lại dùng nước ấm nhẹ nhàng lâu mặt cuối cùng thay khăn chườm lạnh lên người.

Trong  phòng tạp vật, Liễu Khê có để một ít thảo dược  phơi khô ở bên trong, phần lớn đều là chút thanh nhiệt giải độc, đề phòng trúng gió hạ sốt.

Liễu Khê lấy thuốc ra, bước nhanh trở lại phòng đem cho hắc y Nhân:” đem thuốc này đi sắc, lát nữa cho y uống!”

Người nọ không nói thêm cái gì, cầm lấy thảo dược  liền chạy tới phòng bếp.

Lăn lộn hơn  nửa đêm sau, Trình Dục rốt cuộc cũng hạ sốt, Liễu Khê sf sơf sờ trán y, thở dài nhẹ nhõm.

Liễu Khê: “Các ngươi về phòng ngủ đi! Chỗ này có ta canh chừng!” chốc lát cũng sẽ không xảy ra việc gì, Liễu Khê nghĩ thầm.

Kia hai người nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nhìn Liễu Khê, lại nhìn nhìn  người trên giường, người áo xám mới nói: “Vậy phiền toái đại phu!”

Liễu Khê ngồi ở mép giường, chốc chốc lại sờ trán đối phương vài lần lặp lại phát hiện hắn sẽ không phát sốt rốt cuộc hai mắt khép lại , tay chống lên đầu giường ngủ thiếp đi!

Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng. lúc người trên giường tỉnh lại liền phát hiện mép giường có một người. Trình Dục nhìn chằm chằm mái tóc đen như mực của người nọ, sau đó cẩn thận ngồi dậy sờ đến quần áo chờ đến lúc nhìn đến rõ ràng mới phát hiện không phải quần áo của mình mày nhăn lại, nhưng không có bài xích!

Bởi vì trời mưa , bên ngoài trời  xám xịt, Trình Dục đứng  trước cửa sổ nhìn chốc lát , chợt nghe  bụng kêu vài tiếng, Trình Dục sờ sờ  bụng chính mình, thở ra tiếng than nhẹ không thể tưởng tượng được chính mình mình cũng có lúc như thế này .

“ cửa sổ gió lớn, ngươi thân thể còn chưa khoẻ, hẳn nên chú ý một chút!” Liễu Khê cầm áo khoác, lập tức đi đến Trình Dục phía sau, phủ cho yl!

Trình Dục theo bản năng gom lại cổ áo, xoay người ra sau, khuôn mặt thanh tú Liễu Khê liền rơi vào trong mắt, Trình Dục hướng hắn hành lễ:” đa tạ ân nhân cứu mạng”

Liễu Khê gật gật đầu, vòng qua hắn, đem cửa sổ  kéo xuống, hỏi: “Trrong nhà thanh bần, cơm sáng chỉ có bắp cháo, có muốn ăn không?”

Trình Dục mặt hơi hơi đỏ lên, xấu hổ nhéo nhéo góc áo, ngay sau đó gật đầu nói: “Đa tạ!”

Cửa phòng vừa mở ra, hai người ngoài cửa liền lăn vào,Liễu Khê bị một màn trước  mắt sợ tới mức sửng sốt, quay đầu hướng Trình Dục nhìn thoáng qua, nghĩ thầm, người này thân phận khẳng định không giống suyt  đoán lúc trước của chính mình. Nhưng Liễu Khê cũng chỉ là ở  suy nghĩ trong lòng một chút, cũng không suy nghic quá nhiều..

Trình Dục thấy động tĩnh này liền đoán hai người đã trấn thủ cả đêm trong lòng ấm áp, nhưng trên mặt như cũ nhìn không ra biểu tình, chỉ là hướng tới hai người nói: “vào nhà cả đi!”

 

Hai người lập tức liền vào phòng!

 

Liễu Khê, thấy hai ngườ bước vqof nói chuyện,liền bước nhanh ra khỏi phòng!

 

Sau nửa canh giờ, Liễu Khê  đã nấu xong cháo bắp chia làm hai phần , lại   vot một ít dưa chua, đem đến phòng phụ mẫu, số còn dư đem tới phòng cho khách.

Buổi chiều, trời  trong xanh. Bởi vì Trình Dục trên người còn vết thương người áo xám liền tiến đến đến đến đón người , ba người đi hướng vào thành.

 

Liễu Khê nhìn ba người đi xa bóng dáng, trong lòng than nhẹ, lần này từ biệt chắc là là là sẽ không gặp lại.

......

 

Ba năm sau, kinh đô. Tiềm long triều.

 

“Tân khoa Trạng Nguyên  Liễu Khê!”

 

Đại Thái giám bên người hoàng đế đứng trước Long án liền mạch lưu loát hô. Dưới đài mọi người nghe vậy cũng sôi nổi nghị luận.

 

Liễu Khê hơi hơi nhất miệng, tự nhiên hào phóng hướng đương kim thiên tử  quỳ lạy thi lễ: “Thảo dân! Tạ Hoàng Thượng ân điển! Sau này chắc chắn vì Hoàng Thượng cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”

 

......

 

Ngày đó sau khi hạ triều , Liễu Khê được người đưa đi phủ tân khoa Trạng Nguyên . Có nhiều tùy Tùng và thị nữ cùng đi theo kèm một ít vàng bạc châu báu.

 

Đương kim thiên tử quả thật biết cách mua lòng người I,biết được phụ mẫu liễu Khê còn ở quê nhà lập tức trực diện phái nhân thủ đi theo liễu khê đón người .

 

Liễu Khê xin nghỉ một tháng ảnh liền thu thập hành trang bước lên hành trình. Thời điểm ra khỏi Thành vừa lúc có người hồi kinh, vô cùng náo nhiệt, liễu khê nghĩ hoặc nhìn người kia ngẩng cao đầu cưỡi đại mã,  liếc mắt một cái liền liền nhận ra người trên ngựa, đúng là người bị thương ba năm trước đây.

 

Lại nói tiếp, nếu là không có hắn, Liễu Khê cũng sẽ không có hôm nay. Ngày đó rời đi, đối phương đưa tiền khám bệnh ước chừng  năm mươi lượng. Nếu là không có năm mươi lượng này, Liễu Khê  lộ phí đi Kinh Thành khó mà gom đủ.

Hai người đi theo liễu khê, trong đó một người thân hình cao lớn, thoạt nhìn chính là người biết võ,thấy Liễu Khê  có hứng thú, liền giải thích nói: “Người này là công tử phủ tướng quân danh tiếng vang xa, mấy năm nay vẫn luôn đi theo  tướng quân ra tiền tuyến đánh giặc. Trước đây cùng a la quốc vẫn luôn tranh đấu không thôi, sắp tới  tướng quân lấy thân dụ địch mới đánh bại đối phương trở về không dám tiếp tục xâm lấn!”

 

Liễu Khê nghe vậy, trong lòng lộp bộp một chút, đương kim thiên hạ tuy uvô đại chiến sự phát sinh,  Nhưng không n ngừng xảy ra tranh chấp nhỏ. nếu những bên đó phát hiện tin tức tướng Quân bị thương anh sợ là sau này chiến sự sẽ không ngừng xảy ra

Liễu Khê mới vừa vào triều , không tiện bình luận về những việc này liếc hai người phía sau nói :₫chúng ta tiếp tục lên đường!”

Tới tới lui lui, Liễu Khê đêm người về tới trạng Nguyên phủ ngủ cũng đã qua 20 ngày.  Hai vị lão nhân cả đời không đi xa , lần đầu tiên đi xa như vậy nhìn thấy phòng ở khí khái cái như vậy I cũng rất là kích đông, liên tiếp súc ở sau lưng Liễu Khê , sợ  hắn mất mặt.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16