gió mùa chương 4

Gió mùa chương 4 ( hết phần 1)

Tác giả: Nhạn Phi Tàn Nguyệt Thiên

Editor: Khởi Đầu

  Lãnh quan vốn đang bị thương, hắc y nhân một kích toàn lực làm hắn phun một ngụm máu tươi. bạch Vọng việ tđược hắn bảo hộ sau lưng muốn giúp đỡ cũng là bất lực, chỉ có thể nhìn hắnhai mắt màu đỏ tươi  từ từ ngã xuống .
“Kế tiếp đến phiên ngươi!” Hắc y nhân cười lạnh nói: “Ngươi cũng đừng trách ta tâm can  thủ lạc, chỉ trách các ngươi cản đường!”
Hai trăm năm tu hành, làm sao có thể chống lại uy áp của kẻ hơn 1000 năm tu vi, Bạch vọng việt không thể cử động , đối phương thi triển kỹ năng ngày càng gần, nghĩ lúc  này có thể trốn thoát không?
 
‘ ực!”
Đau đớn trong dự đoán không có đánh úp lại chị có nghe thấy tiếng hít thở ấm áp bên tai, cùng với tiếng đau đớn thất thanh .
Bạch Vọng Việt mở mắt ra, bộ dáng Mộc Thần Dương khoé miệng đầy máu tươi tràn vào đồng tử y , liền chậm rãi ngã xuống.
 
Hắc y nhân thấy không đánh trúng mục tiêu, lãnh đạm phát ra tiếng:” bất quá cũng chỉ là một kẻ phàm nhân..”
 
Chưa nói xong, hắc y nhân liền thấy Bạch Vọng Việt trong tay cầm theo trường kiếm chống lại chính mình ” không biết tự lượng sức”  hắn dùng chưởng pháp đánh tới.
 
Bạch Vọng Việt đôi mắt đỏ tươi ra chiêu tàn nhẫn, thấy một kích không trúng đối phương, liền bắt đầu đợt công kích thứ hai!
Nhưng vào lúc này, mây trời biến sắc , sắc trời mặt trời đột nhiên tối đen .Bạch Vọng Việt  nằm trên mặt đất cùng Mộc Thần Dương , trên người đồng thời phát ra bạch quang lóa mắt. Bạch quang qua đi, Bạch Vọng Việt đầu tóc nguyên bản đen nhánh bên thành màu ngân bạch , rối tung  sau đầu; đôi mắt  màu đỏ tươi biến  thành xanh lam; phía sau nguyên bản  chỉ có một chiếc đuôi đột nhiên biến thành chín chiếc, trên người linh lực cũng là bạo trướng.
 
“huyết mạch  thức tỉnh rồi!” Hắc y nhân lẩm bẩm nói.
 
Hồ tộc, từ 5000 năm trước còn có thức tỉnh thành cửu vĩ linh hồ , sau này  không còn hồ ly  có thể thức tỉnh  , nhiều lắm cũng chỉ thức tỉnh bảy cái đuôi, không nghĩ tới tiểu tử này còn nhỏ tuổi lại là Cửu vĩ Hồ, đúng là thiên phú tu luyện, lại nghĩ  mấy trăm năm sau có thể giúp đỡ Yêu tộc tăng cường thực lực. Đáng tiếc người này không thể lưu lại, lưu  lại chính là mối hoạ.


Hắc y nhân lại lần nữa cầm  kiếm lên, Bạch Vọng Việt lập tức lấy lại tinh thần, giơ kiếm đón nhưng mà thực ực kém quá xa, y  không phải là đối thủ của hắc y nhân, qua mấy hiệp liền chồng chất vế thương.

.
Mắt thấy kiếm hắc y nhân đâm tới ngực  , Bạch Vọng Việt trốn thoát, bất quá đang muốn chính diện đón lấy, điều chết một phen, lại có hai đạo thanh âm đồng thời truyền tới:
 
“Ngươi nào dám quấy rầy  núi côn Sơn ta ?”
 
“Dừng tay!”
 
“Ngươi! Các ngươi!” Hắc y nhân nhìn thanh kiếm đâm thủng ngực  mình ,dường như còn tự hỏi vì sao giống nhau như vậy, giật mình nhìn chằm chằm vẽ mặt phẫn nộ của vị bạch y, nhìn về phía côn Ngô nửa ngày “ ngươi”, liền không thể nói ra tiếp liền gục ngã.


Côn Ngô phi thân tiến lên, dò xét một phen, thấy lấy không còn cử động,  chỉ  thở dài: “Sinh tử có số!” Nói xong lại hướng tới Bạch Vọng Việt nói: “ chân núi côn Luân , là khu vực thần giới , Yêu tộc gây chuyện, xúc phạm điều ước tam giới , nhưng nghĩ tới Tân yêu Vương sắp kế vị côn Luân ta đây liền không truy cứu việc này nữa!”.,
 
Bạch Vọng Việt gật gật đầu, biết việc này xác thật đuối lý: “Đa tạ thượng thần!”
 
“Thần dương thượng thần! Đã lâu không gặp!” Côn ngô nói: “Đến lúc đó lên Thiên Đình, nhớ  tới  núi Côn Luân chúng ta ôn chuyện"
 
Mộc Thần Dương mặt vô biểu tình nghi hoặc một chút nhưng sau đó lại nghĩ người này nếu là là thượng thần núi côn Luân không có ý trêu cợt  mình, liền nói:”có cơ hội nhất định sẽ tới chỉ cần thượng thần không chê!”
Côn ngô ha ha cười vài tiếng liền  nói chính mình còn có việc bận ,sau đó liền cáo từ!
 ,
Côn Ngô vừa đi, Bạch Vọng Việt thân mình chợt tngax xuống, Mộc Thần Dương ngay sau đó ôm hắn ngồi xuống,  vận chuyển linh lực chữa thương cho y.
 
Một lát sau, Mộc Thần Dương  ôm Bạch Vọng Việt từ phía sau, đầu để ở trên vai hắn, nói: “Ta vừa rồi thật sự rất sợ !”
 
Một màn vừa rồi,  thanh kiếm kia thiếu chút nữa đâm thủng ngực Bạch Vọng Việt, nếu không phải Côn Ngô cùng Mộc Thần dương liên thủ t,hanh kiếm kia thật sự đâm trúng.


Sau đó thừa dịp hắc y nhân nháy mắt hoản loạn, Mộc Thần Dương nhanh chóng cầm lấy linh kiếm bên cạnh đâm tới.
 
Bạch Vọng Việt  chống tay lên ngực hắn rõ ràng cảm nhận được  nhịp đập hữu lực trong lòng ngực, y vươn đôi tay châm rãi bám lên eo đối phương:” lần trước ngươi hỏi ta chuyện kia, ta đã có đáp án”.
Mộc Thần Dương thân mình cứng đờ, không nói gì, chỉ là bấm lên eo đối phương càng thêm khẩn trương .
 
“Tâm ta cũng thích  huynh!”
 
Sau chuyện núi Côn Luân , Bạch Vọng Việt mang theo xác  Lãng Quang  trở về Yêu tộc, đem hắn an táng ở bên cạnh hồ đế và hồ hậu.


Nửa tháng sau, Bạch Vọng Việt kế thừa vương vị, trở thành tân yêu vương .
 
, Bạch Vọng Việt  sửa lại tác phong ôn nhu của yêu Vương tiền nhiệm, lấy thế sét đánh nhổ tận gốc đảng phái nhị thúc, thay máu toàn bộ yêu tộc.


Một nhà tam  thúc vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận bản thân, được Bạch Vọng Vệt hết lòng nâng đỡ, nói “ một trăm năm sau, vương vị sec do Cảnh Vũ kế thừa “
Tam thúc Bạch Vọng Việt  nghe vậy, lập tức sắc mặt biến đổi, nói: “ Bệ hạ, trăm triệu lần  không thể như thế, ta chưa từng có  loại  ý tưởng này!”
 
Bạch Vọng Việt một thân bạch y, ngồi ở trước án thư , nghe hắn nói, yên lặng buông bút trong tay , đôi mắt xanh lam nghìn người trên mặt đất nói :” ai biết dụng ý của tam thúc!” sau đó dừng lại một chút rồi lại nói:” Vọng Việt chấn hưng Yêu tộc, vẫn chưa hoàn thành,  chuyện này chính là chấp niệm của phụ vương, mẫu  hậu và cả Lãng quang, Cảnh Vũ đường đệ tùy tuổi còn nhỏ nhưng thiên phú cực tốt hơn nữa còn có tam thúc dạy dỗ qua một thời gian tất thành người tài.
 
Bạch Vọng Việt đứng dậy vòng qua án thư, đem người trên mặt đất  nâng lên, nói: “Mấy năm nay vất vả tam thúc!”
 
Tam thúc nghe vậy,  mũi đau xót, nói: “Không vất vả, một chút đều không vất vả!”
 
“Sau này còn sẽ về  Yêu tộc chứ?” Tam thúc hỏi.
 
Bạch Vọng Việt con ngươi sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Ta cùng với hắn ước định một trăm năm sau, cùng nhau đi  du ngoạn khắp nhân gian!”
 
Tam thúc nghe vậy, nói: “Yêu giới lúc nào cũng  chờ ngươi trở về!”
 
Một trăm năm sau, Mộc Thần Dương thành công vượt  qua Độ Kiếp kỳ, phi thăng thành thượng thần.
 
Mộc Thần Dương vốn là  tiên ở thần giới,  lần này hạ phàm rèn luyện lại một hồi phi thân thành  thượng thần các thần tiên  lớn lớn bé bé đều sôi nổi đến chúc mừng.
 
Mộc dương tử nhìn đồ đệ từ nhỏ đến lớn của mình đột nhiên biến thành thượng thần ,không khỏi có chút nghẹm ngà,  nhất thời đem toàn bộ bộ cảnh náo nhiệt núi Thanh Thành thu vào mắt,  không nhịn được nước mắt tuôn trào.
Tống cổ xong tiên hữu lớn bé, Mộc Thần Dương tam môi lục sính, đến yêu giới cầu hôn, nhất thời hai giới sôi trào lên.
 
Một vị là thượng thần phi thăng, một vị vua  yêu giới, tin tức hai người truyền đi đi thật nhanh làm người qua đường sôi nổi chạy đến yêu giới chúc mừng.


Hết phần 1
Editor: tui chỉ muốn nói là Lãng Quang tự dưng chết, làm tui  buồn hết sức 😢
 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16