Gió Mùa chương 3
Gió Mùa
Chương 3 Hồ_3
Editor: Đông Đông
Truyện được đăng chính thức tại đây, vui lòng chỉ đọc trang chính chủ:https://www.blogger.com/u/4/blog/post/edit/4583077037499535592/3910549472075853139
Lúc này, Mộc Thần Dương đang nướng thỏ hoang, bỗng nhiên tầm mắt thoảng qua một mạt màu trắng, liền cảnh giác.
Đem nướng thỏ đặt một bên , Mộc Thần Dương cẩn thận hướng tới phía trước chầm chậm đi qua , nghĩ nếu lại là một con thỏ cũng được lắm, bữa ăn khuya không cần lo nữa.
“Bắt được ngươi rồi!” Mộc Thần Dương chộp một phát, liền đem tiểu hồ ly ôm trong ngực.
Bạch Vọng Việt: “......”
“Này, này, này” Mộc Thần Dương xách tiểu hồ ly lên, nói chuyện đều có chút nói lắp! Thấy rõ là vật gì, phản ứng đầu tiên liền là hồ ly? bị phát hiện rồi??
Mộc Thần Dương không biết Bạch
Vọng Việt vì Nguyên nhân gì mà biến về nguyên hình ,cũng không phải cũng không có ý muốn làm rõ chỉ coi như không
biết nói:” hồ ly thật đẹp”.
Mộc Thần Dương gặp qua
Nguyên thần Bạch Vọng Việt , liền nghĩ nếu là có cơ hội , có thể sờ hai cái tai
thì tốt rồi, không nghĩ tới nguyện vọng này nhanh như vậy liền thực hiện được, lập tức liền đem tiểu hồ ly
toàn thân sờ soạn vài cái , còn nhẹ
nhàng dùng đầu cọ cọ đầu tiểu hồ ly.
Bạch Vọng Việt đỏ bừng khuôn mặt nhưng mà bị màu lông tuyết trắng che khuất, Mộc Thần Dương một chút cũng không phát hiện ra, thấy hắn muốn duỗi tay sờ bụng của mình, Bạch Vọng Việt không thể nhịn được nữa, dũa móng vuốt vỗ lên tay hắn, giãy dụa có ý muốn thoát khỏi cái ôm của đối phương.
Mộc Thần Dương tự nhiên cũng
không hy vọng tiểu hồ ly rời đi như vậy, lập tức liền đem hắn ôm đến càng chặt, bàn tay không ngừng vuốt ve trên người tiểu hồ ly nói:” tiểu Hồ Ly ngoan, chúng ta đi ăn thỏ đi”!
Bạch Vọng Việt giơ gương mặt sống
không còn gì tiếc nuối:”...... “ Cảm giác không giống như trong dự đoán. T^T
Mộc Thần Dương ôm tiểu hồ ly về
bên đống lửa , cầm lấy thỏ nướng ớt thơm lừng xé xuống một chân đưa lên miệng
tiểu hồ ly 1 bên lại nói:”A! Há mồm! Thơm lắm!”.
Bạch Vọng Việt: “......”
Cuối cùng Bạch Vọng Việt vẫn
cưỡng không lại mộc thần Dương quyết tâm đút cho hắn ăn đành phải nếm thử ngụm,
ừ, hương vị cũng không tệ lắm !!l
Cả buổi chiều, Bạch Vọng Việt
liền không có thể rời khỏi cái ôm của Mộc Thần Dương , mắt thấy mặt trời sắp xuống
núi người lại không quay về lãnh quang sẽ sốt ruột.
Bất quá cũng may Mộc Thần
Dương ở lăn lộn qua một trận, liền dựa vào thân cây mà ngủ . Bạch Vọng Việt
thử giật giật thân mình, phát hiện có thể hoạt động, trong mắt hiện lên tia kinh
hỉ lập tức hóa thành hình người, muốn hoạt động tay chân bị tê một chút.
Mộc Thần Dương cũng không có
thật sự ngủ, chỉ là để tiểu hồ ly có thể trở về tìm Lãng Quang, lại không nghĩ rằng
bạch vọng Việt sẽ trực tiếp hóa thành hình người trong lòng mình, tiếp đó hai người
mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ta, ta, ta,” Bạch Vọng Việt
liên tiếp nói ra ba chữ cũng không biết giải thích tình huống trước mắt là như
thế nào chị ghé vào ngực hắn vẽ mặt khẩn trương.
Mộc Thần Dương bị hành động của hắn chọc cười, cầm lấy một bàn
tay làm bộ làm tịch để ở bên môi ho khan, nói: “Khá xinh đẹp!” Nói xong lại đem
tay thả trở về, vòng lấy eo Bạch Vọng Việt cọ cọ, nói: “Xúc cảm thực
tốt, ta thực thích!”
“Vậy ngươi buông ta ra, ta phải
đi về tìm Lãng Quang!” Bạch Vọng Việt giật giật thân mình, phát hiện chính mình
bị hắn nhốt vào trong ngực không thể động đậy, khuôn mặt ửng hồng.
Mỹ nhân trong ngực, vẽ mặt thẹn
thùng, mộc thần Dương con ngươi u ám,cánh tay càng thêm buộc chặt khiến cho người
trong lồng ngực chặt chẽ dán vào mình .
Cách lớp y phục,đồ ấm đối
phương truyền tới trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không nói gì Bạch vọng
việt cuối tháng đầu tránh ánh mắt của đối
phương không biết suy nghĩ cái gì Mộc Thần Dương ánh mắt chặt chẽ nhìn người trong lồng ngực.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?
Vì sao đi theo chúng ta? Muốn làm cái gì?” Bạch Vọng Việt ngẩng đầu, liên tiếp
hỏi ba cái vấn đề, đối diện nhìn hắn nói.
“Ta chỉ là một tu sĩ nhân loại!”
Mộc Thần Dương nhìn đôi mắt hắn, gằn từng
chữ: “Ta vô cùng muốn đi theo ngươi, ở xa nhìn ngươi cũng được ta không muốn
nhìn thấy người bị thương!”
“Ngươi kỳ thật......”
Bạch Vọng Việt vốn định nói
ngươi kỳ thật không cần như vậy, nhưng lời nói còn chưa nói xong liền thấy Mộc
Thần Dương mặt cách tính mình càng ngày càng gần thẳng đến khóe miệng bị một vật
mát lạnh dán lên, vừa chạm liền tách ra.
Bạch Vọng Việt tuy rằng có
chút hiểu biết về tình yêu nhưng hành động thân mật vừa rồi đã vượt qua phạm
trù bằng hữu, đầu óc trống rỗng ngơ ngác nhìn đối phương .
Thời điểm dưới cây cổ thụ, mộc
thần dương để muốn làm như vậy chỉ là lúc ấy mới vừa chạm vào bàn tay đối
phương liền bị dọa sợ, hắn nghỉ y không thích hắn đụng vào như vậy. Thẳng đến vừa
rồi Bạch vọng việt hóa thành hình người rút vào lồng ngực hắn lại không có một
tia phản cảm ,ngược lại khuôn mặt đỏ bừng làm hắn cầm lòng không đậu.
Tu hành đến cảnh giới của hắn,
sớm có thể hiểu rõ nội tâm của mình rốt cuộc muốn gì.
Thích một người, không nhất định
lúc nào cũng oanh oanh liệt liệt có đôi khi chỉ là một ánh mắt một sự việc một
hành động có thể bị đối phương hấp dẫn thật sau.dưới cây cổ thụ thiếu niên vẽ mặt
đỏ bừng ngây thơ đối diện đều khắc thật
sâu trong lòng Mộc Thần Dương.
“ Ngươi ghét ta sao?” Mộc
Thần Dương hỏi.
“ Ghét cái gì?” Bạch Vọng Việt
phục hồi tinh thần lại, hỏi theo bản năng .
“Như vậy!” Nói xong, Mộc Thần
Dương lại để sát vào hắn, để trên môi hắn một nụ hôn nhẹ
“Ta! Ta không biết!” Bạch Vọng
Việt đỏ mặt, vươn ra ngón tay vỗ lên chổ vừa mới hôn : “ Ta chưa thử qua!”
Mộc Thần Dương mỉm cười nói:
“Ta cũng chưa thử qua, đây là lần đầu tiên! Ta thích đệ!”
Thông báo thình lình xảy ra, Bạch
vọng việt có điểm trở tay không kịp ấp úng nữa ngày muốn nói cái gì đó nhưng lại
không biết mở miệng như thế nào sau đó dứt khoát thở dài một hơi đầu trực tiếp
chôn trên vai hắn , không nhìn hắn nữa.
Mộc Thần Dương đem hành động của
hắn đều xem vào trong mắt tiểu hồ ly tuổi còn quá nhỏ không hiểu điều này thật
bình thường dù sao còn rất nhiều thời gian không vội có thể từ từ tới!
Ít nhất y không bài xích, biết được tâm ý của hắn.
“Không cần phải trả lời gấp
gáp chờ đệ hiểu rõ tâm lý chính mình thì nói cho huynh” mộc thần dương nhẹ
nhàng xoa đầu y nói:” chúng ta đi tìm lãng quang đi”.
Ba người ở dưới chân núi Côn Luân,
cũng rất vui vẻ có đôi khi ra suối bắt cá săn thú buổi tối có lúc đã tỏa tu luyện
nhoáng cái đã qua nửa tháng.
Ngày này, Bạch Vọng Việt đang ở
trước cửa động phủ luyện tập pháp thuật bỗng thấy nơi xa có gì đó bay vút lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét