Gió Mùa Chương 2

GIÓ MÙA

Chương 2 Hồ_2

Tác giả: Nhạn Phi Tàn Nguyệt Thiên

Editor: Khởi Đầu

Truyện được đăng chính thức tại đây, vui lòng chỉ đọc trang chính chủ:https://www.blogger.com/u/4/blog/post/edit/4583077037499535592/3910549472075853139

Ngày dưỡng thương nhanh chóng trôi qua, nữa tháng sau Mộc Thần Dương đã có thể nhảy nhót khắp nơi. Từ khi Mộc Thần Dương có thể xuống gường thì luôn ngồi ở bên bàn đá dưới cây cổ thụ ngắm Bạch Vọng Việt luyện công, có đôi khi y luyện công mệt mõi, hắn còn đưa qua ly trà nóng. Nói chung hai người ở chung cũng rất là vui vẻ.

Mộc Thần Dương ít khi nhìn thấy Lãng Quang, có khi một ngày nhìn thấy một lần, có khi hai ba ngày mới gặp được.

Hôm nay, lúc ngồi nghĩ bên cạnh Bạch Vọng Việt, thuận tay đưa qua ly trà nóng, nói:” Bạch Vọng Việt, ca ca ngươi bình thường đều như thế này à, không thấy bóng dáng đâu, hắn mặc kệ ngươi à? “

Bạch Vọng Việt uống trà trong tay, khuông mặt tinh xảo nghe thấy liền theo bản năng nhíu nhíu mi, sau đó buôn chung trà trong tay, nhìn Mộc Thần Dương nói:” Trong nhà chỉ có hai cái gường, ta và ngươi ngủ rồi , hắn không muốn chen với ta, nên ở khách điếm trong thành”.Nói xong Bạch Vọng Việt từ mặt hắn nhìn xuống eo, nói:” Thương thế của ngươi cũng khỏi rồi”.

Mộc Thần Dương nhìn chằm chằm người trước mắt càng nhìn càng thấy đẹp, so với những người gặp qua suốt một ngìn năm qua còn đẹp hơn, liền không khỏi xuất thần, Bạch Vọng Việt nói gì hắn cũng không chú ý.

Bạch Vọng Việt vốn ngại  đưa lệnh đuổi khách, cho nên mới nói năng uyển chuyển, nhưng mà sau khi nói xong đối phương lại không trả lời vì thế liền nghi hoặc, nhìn qua thấy Mồc Thần Dương  đang nhìn mình chằm chằm đôi mắt đều không chớp.

Bạch vọng Việt bị nhìn cả người đều không tự nhiên, cả mặt và cổ đều có chút ửng hồng, đang chuẩn bị phát ra tiếng đánh thức hắn, liền cảm thấy vành tai của mình bị một đồ vật lạnh lẽo nhẹ nhàng ấn xuống.

Cảm xúc mát lạnh, bạch vọng biệt không tự chủ được  mà giật mình, sau đó quay đầu nhìn tới Mộc Thần Dương.

Khoảng cách hai người rất gần , tầm mắt va vào nhau, bạch vọng Việt từ đôi mắt đối phương mà nhìn thấy ảnh ngược của mình.

Đôi mắt thật đẹp, đây là lần thứ hai hắn cảm thấy đôi mắt của đối phương thật xinh đẹp.... Bạch vọng Việt lập tức hoàn hồn, Mặt đỏ bừng đẩy ra, sờ sờ vành tai , sau đó rời khỏi.

Mộc thần Dương bị đẩy ra, mắt không khỏi chớp , chờ thời điểm phản ứng lại đối phương đã rời đi. Giật mình nhìn đầu ngón tay chính mình nhịn không được mà vuốt ve, như cảm nhận được cảm giác vừa rồi.

Bị hành động khác thường của bản thân dọa sợ, Mộc Thần Dương phá lệ trở về phòng niệm mấy trăm lần Thành tâm quyết.

Đêm khuya Lãnh Quang trở lại, bạch vọng Việt ở nhà bị hắn chụp tới. Rời  khỏi nơi tu luyện, Bạch Vọng Việt đứng ngay cổng, sau đó liền thấy lãnh Quang bộ dáng chật vật,  một thân đầy máu tươi , Bạch vọng Việt ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh liền  hoàn hồn, đem người đỡ vào nhà, hỏi :"bọn họ tìm tới rồi à”

Lãnh Quang suy yếu nằm trên giường, nhìn Bạch Vọng Việt vì mình mà  xuất ra linh lực . Lúc trước chỉ là một đứa nhỏ  bây giờ đã  trưởng thành một thiếu niên rồi.

Mấy năm nay sinh hoạt bình thường cuối cùng  cũng bị  đánh vỡ, trách nhiệm y phải gánh vác cuối cùng cũng phải gánh lấy, lãnh Quang giật giật môi ,nói:” Qua đêm nay chúng ta  phải rời khỏi nơi này! Lúc này bọn chúng còn ở trong thành  trong một thời gian ngắn  sẽ không  tìm thấy nơi này”

Bạch vọng Việt từ túi trữ vật của mình lấy ra  một viên hồi nguyên đan cho hắn ăn , nói:” Được! chúng ta tìm nơi yên tĩnh khác trốn đi”.

Thực lực đối phương vô cùng lớn mạnh, đều đã tu luyện mấy trăm năm thậm chí cả ngàn năm., Không phải sức lực mong manh của bọn họ họ có thể chóng lại, lần này chỉ có thể trốn đi, cho đến lúc bản thân đủ  cường đại, mới có thể phản kháng.

“ Các ngươi phải rời đi sao?” Mộc Thần Dương niệm thanh tâm huyết suốt một buổi chiều nghe thấy tiếng gõ cửa liền biết có việc phát sinh, sau đó vội vàng ra khỏi  kết quả vừa đến  liền nghe thấy Bạch Vọng Việt phải rời đi. Đi? Đi nơi nào ?bọn họ đi rồi, còn ta sẽ ở đâu?Mộc Thần Dương luống cuống, hơn nửa tháng ở chung hắn luyến tiết cứ rời đi như thế.

Bạch Vọng Việt đi nhanh về phía Mộc Thần Dương, nói:” nơi này rất nguy hiểm, trời vừa sáng ngươi cũng phải rời đi”. Nói xong liền xoay người tiếp tục dùng linh lực chữa thương cho lãnh Quang.

“Ta muốn cùng đi với ngươi” Mộc Thần Dương ngơ ngẩn nhìn sườn mặt của bạch vọng việc.

“Không được” Bạch Vọng Việt còn chưa lên tiếng, lãnh Quang đã bác bỏ”ngươi là một người phàm đi theo chúng ta sẽ chết”

“ta không sợ chết” Mộc Thần Dưownc nói.

“người sẽ kéo chân sau” lãnh Quang nói ra sự thật.

Một đoạn trầm mặt ngắn ngủi trôi qua, Mộc Thần Dương đem đầu Bạch Vọng Việt xoay về phía mình, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương gằn từng chữ,” Mang ta theo ta sẽ không kéo chân các người".

Tầm mắt hai người gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, đều muốn nhìn ra  một chút dấu hiệu buông lỏng , nhưng đáng tiếc ai cũng không tìm thấy.

Bạch vọng việt xoay đầu từ trong tay đối phương trở về, tăm mất dừng trên người lãnh Quang,nói :” bất quá đều là bèo nước gặp nhau không cần thiết phải mất đi tính mạng”. Cuối cùng Bạch Vọng Việt còn bổ sung nói nói “ chúng ta vốn dĩ không cùng cùng một thế giới”

Trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở , ai cũng không mở miệng nói chuyện, Bạch Vọng Việt cũng chưa từng biết thì ra yên tĩnh cũng có thể làm người ta chán ghét , tạo ra áp lực thở không nổi.

“ Ta đã biết!” Mộc Thần Dương trả lời lại một câu câu, sau đó liền đi ra khỏi phòng.

Bạch Vọng Việt trong nháy mắt hơi mê man, biết? Hắn biết cái gì ? Thôi nghĩ nhiều làm gì ,chủ yếu là hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

Lãnh quang đã giao thủ với bọn họ, bọn chúng nhất định sẽ chuẩn bị càng thêm nghiêm ngặt, tam giới to lớn mà  lại không có nơi nào để cho hắn Dung thân.

Trở lại phòng Mộc Thần Dương, trong lòng cũng không biết nguyên nhân gì mà cảm thấy ủy khuất, giống như cảm giác bị vứt bỏ . Từ lúc 3 tuổi hắn đều đi theo sư phó Mộc Dương Tử.

Mộc Dương Tử cũng nói cho hắn biết lai lịch của y, là một tán tu, không có tông môn, không có gia đình, trước khi nhặt được Mộc Thần Dương, vẫn luôn du đãng khắp nơi, sau khi có hắn y mới tới núi Thanh Thành tìm một chỗ mà lưu lại.

Người tu hành chú ý nhiều nhất là vô dục vô cầu, cái này Mộc Thần Dương làm rất tốt, mộc Dương Tử sử đối với hắn cũng vô cùng hài lòng, ở trong núi chỉ khi khi ngày tết ngày lễ Mộc Dương  tử mới đem theo hắn xuống núi đi dạo, Mộc Thần Dương cuối cùng cũng là người đối với những đồ chơi mới mẻ hắn vô cùng thích thú, nhưng   cũng không đòi y phải mua cho hắn, chỉ ngắm một lát liền trả đồ lại cho chủ quán.

Sau này, Mộc Thần Dương trưởng thành tu hành ngày càng vất vả, lần tu hành gần nhất cũng đã là 300 năm.

“Tuy rằng người là một con hồ ly, nhưng mà ta cũng không để ý tại sao người cũng không mang ta theo” Mộc Thần Dương cầm túi trữ vật qua một bên vừa lắm bấm:” Tuy rằng tên kia có chút thực lực nhưng bây giờ đang bị thương phỏng chừng không tới một hai tháng liên biến thành hồ ly nướng và sói nướng”

Mộc Thần Dương và Bạch Vọng Việt thời điểm nói chuyện lần đầu, Liên nổi lên nghi hoặc với thân phận bọn hắn, sau đó liền lén lúc nhân bọn hắn không chú ý mà dùng kính chiếu yêu vì thế tháng mới nhận thức thân phận của bọn hắn.

Tuy rằng như vậy là hành vi không lễ phép, nhưng khi ra bên ngoài Mộc Thần Dương  tự nhiên cũng phải cẩn thận một ít, nhưng cũng may trải qua một thời gian ở chung hắn cũng cảm thấy bọn họ thật đáng yêu.

Một người thường không thường xuyên ra khỏi núi, lúc Hạ Sơn kết giao bằng hữu, mà bằng hữu gặp phải khó khăn, lúc này còn không cho đi theo. Hỏi dưới tình huống bị phong ấn linh lực làm sao để lưu lại, hơn nữa còn không kéo chân sau?

Đáp, đương nhiên là im lặng đi theo phía sau, không để bị phát hiện thời điểm mấu chốt liền quăng máy pháp bảo ra ngoài.

Trời vừa sáng, Bạch Vọng Việt đi vào phòng Mộc Thần Dương, hắn cũng không biết nói gì thêm ,chị xuất phát từ phép lịch sự, hắn muốn nói lời từ biệt.

Cửa phòng không đóng Bạch Vọng Việt gõ gõ cũng không thấy đáp lại liền mở cửa đi vào, trong phòng trống rỗng không thấy người đâu, trong phòng đồ vật giống nhau không ít. Bạch vọng Việt cầm lấy bức họa đè dưới nghiêng mực, vẽ một công tử bạch  y đứng dưới cây cổ thụ, vẽ mặt tinh xảo chăm chú nhìn người vẽ tranh.

Trong nháy mắt bạch Vọng Việt nghĩ tới những chuyện đã qua, nét mặt ửng đỏ, cảm xúc mát lạnh , bản thân hoảng loạn cố gắng đào tẩu.

Dưới chân núi hai người ngày đêm kiên trì cuối cùng cũng tới  nơi. Nơi đây cách thần giới rất gần, nhị thúc kia cũng không dám gây  thêm sát nghiệp,

Lãng Quang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bach Vọng Việc  bộ dáng có ý muốn nói lại thôi.

Bạch Vọng Việt thở dài, trải qua năm ngày năm đêm   lên đường , y cũng không còn giữ được hình tượng trực tiếp liền ngồi ở trên mặt đất, nói: “Nếu nói phụ vương mẫu hậu chết đi, Thần giới là  gông xiềng giam người, thì Ma giới chính là đao phủ! Chúng ta có thể không cùng Thần giới giao hảo, nhưng là lại không thể đồng thời cùng trở mặt với hai giới.”

“đệ hiểu rõ thì tốt rồi! Đệ quyết định gì ta  sẽ luôn ủng hộ”Lãng Quang hơi hơi mỉm cười nói. Tiểu hồ ly  mà hắn nuôi rốt cục đã  trưởng thành. rồi.

“Tam thúc bọn họ có tin tức không?” Nhớ tới vị tam thúc vẫn luôn ủng hộ bản thân kế vị, Bạch Vọng Việt trong lòng vừa khâm phục vừa kính trọng!

Lãng Quang nói, thời điểm phụ vương mẫu hậu còn sống trên đời, cùng  một nhà tam thúc giao hảo, nhiều năm như vậy  xem ra,một nhà tam thúc là có tình có nghĩa. Mà nhị thúc thật  khó coi ! cháu ruộc đều không buông tha.

“Sư tôn! Chân núi có hai gã Yêu tộc tới, nhưng cũng không có ý  lên núi bái phỏng!”

Nói chuyện chính là Nghiêm Mặt đại đệ tửcủa Côn Ngô.

Côn ngô gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, trước mắt không cần đi quấy rầy, cứ xem tình hình đã.Nghiêm mặc liên tục  gật đầu đồng ý, liền lập tức đi ra ngoài.

Sau khi Thần ma đại chiến , Yêu tộc cùng Thần tộc liền mặt ngoài  luôn ở trạng thái hòa bình ,hai trăm năm qua, Yêu tộc chưa bao giờ có người chủ động tới bái phỏng người Thần tộc, nhưng thật ra Thiên Đế có phái người tiến đến an ủi, nhưng khi đại sứ tới, cũng không có người tiếp, sau này, liền không thèm để ý tới nữa. Như vậy lần này  hai  tiểu yêu là muốn tới làm gì? Côn ngô nghĩ trăm lần cũng không ra, quyết định tìm đến cùng.

“Ai?” Bạch Vọng Việt lạnh lùng nói.

“Ta là đệ tử núi Côn Luân, đến bái phỏng hai vị bằng hữu!” Côn ngô nói. Trong lòng lại nghĩ, này tiểu bằng hữu nhìn nhỏ tuổi, nhưng tính tình thật không nhỏ tẹo nào

“Xin lỗi! Nếu có chổ quấy rầy thỉnh thứ lỗi!” Bạch Vọng Việt đáp lễ nói: “Chỉ là ta cùng với huynh trưởng bôn ba mấy ngày mới đến được đây, muốn ở chỗ này ở tạm một đoạn thời gian, không biết có thể hay không?”

“Có thể đi vào nơi này tức là có duyên, cứ ở lại không sao!” Côn ngô nói.

“Như thế! Đa tạ!”

“Vị này bằng hữu là còn có chuyện gì khác không?” Bạch Vọng Việt thấy tên  đệ tử Côn Luân này cứ nhìn đông lại nhìn tây, một chốc lại nhìn cậu,một  chốc lại nhìn Lãng Quang, một lát lại nhìn chằm chằm sơn động, nhịn không được nói  ra tiếng : “Hay là có cái gì không ổn?”

Côn ngô vốn định xem bọn hắn có muốn lên núi không, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy đối phương có ý tứ này,bất đắc dĩ nói: “Hai vị bằng hữu không phải tới tìm Côn Ngô thần quân? Ta có thể vì nhị vị thông báo một tiếng.”

Bạch Vọng Việt lắc đầu nói: “Không nhọc phiền bằng hữu, chúng ta chỉ là muốn tại đây dưỡng thượng một đoạn thời gian, đến lúc đó sẽ chủ động rời đi, không cần kinh động lão nhân gia ấy! Cảm ơn ý tốt của huynh!”

Lão nhân gia???

Bị trở thành lão nhân gia chỉ có thể hậm hực nói: “Được! Vậy các ngươi an tâm ở lại đây, ta thông báo đệ tử thủ sơn một tiếng đã,  ta đi trước !”

“Đa tạ!” Bạch Vọng Việt nói.

“Mà! Đúng rồi, phía sau có cái đuôi nhỏ đi theo các ngươi ! Ta xem cái đuôi nhỏ đó  giống như đối với các ngươi cũng  không có  địch ý!” Côn ngô vừa mới dịch hai bước bước chân lại thu hồi nói: “Bất quá người nọ tu vi cao thâm hơn  so với các ngươi, các ngươi vẫn là chú tâm  một chút!” Nên cần nhắc nhở đều đã nhắc nhở, cần  làm hết lễ nghĩa của chủ nhà cũng đã làm, Côn ngô sau sau khi nói xong liền xoay người rời đi.

Bạch Vọng Việt nhăn nhăn mày, ngay từ thời điểm  nghe thấy cái đuôi nhỏ, còn tưởng rằng là nhị thúc bên kia phái ngươi tới , nhưng mà đối phương lại không có địch ý, tu vi còn so với bọn hắn cao thâm, thật sự là nghĩ không ra là người nào.

Lãng Quang chậm rãi đi đến bên người Bạch Vọng Việt, nói: “Ta đi xem!”

“Vẫn là ta đi thôi!” Bạch Vọng Việt ngăn lại hắn nói: “huynh cần phải  dưỡng thương, đệ đi rất nhanh sẽ trở lại, đệ sẽ cẩn thận! Yên tâm!”

Lãng Quang giật giật môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ  lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ta chờ ngươi ở cửa động,  trước khi mặt trời lặn con chưa trở về, ta liền đi tìm ngươi!”

Bạch Vọng Việt: “Được! Ta sẽ không có việc gì!” Nói xong, liền đi rồi!

Lúc trước Đánh nhau với Lãng Quang ở Kinh thành chính là hai đại hộ pháp  bên người của  nhị thúc, sức của một người, Lãng Quang không để  trong mắt, nhưng là hai người, Lãng Quang vẫn là có chút kiêng kị.

Ba người đánh khó phân cao thấp, sau đó, Lãng Quang nháy mắt lắc mình phóng châm lên hai kẻ ấy , chính là một chiêu lần trước Mộc Thần Dương dùng. Hai gã hộ pháp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó Lãng Quang liền chạy trốn..

Ngân châm được Lãnh quang ngâm độc, lúc thời khắc nguy cấp,cách nào cũng phải sử dụng , bởi vì không làm vậy, hắn sẽ chết, Bạch Vọng Việt cũng  sẽ chết, huyết mạch duy nhất hồ đế cùng hồ hậu sẽ mất đi, hắn đã đáp ứng hai người, muốn đem y nuôi nấng  trưởng thành!

Bên kia, Bạch Vọng Việt dựa vào khứu giác nhanh nhạy ngữi được khí tức quen thuộc, trong lòng cảm giác phức tạp nói không thành lời. Lại nghĩ tới,  theo lời  đệ tử Côn Luân  kia hắn có tu vi còn cao thâm hơn hai người bọn y, có phải Mộc Thàn Dương đã lừa hắn.

 Đinhj thăm dò hắn rốt cuộc muốn làm gì, Bạch Vọng Việt biến trở lại nguyên hình, lại ăn đan dược, sử dụng hình dáng hồ ly chạy về phía Mộc Thần Dương.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16