Theo dấu tội phạm chương 15


Chương 15: Chặn lời

Người dịch : Khởi đầu

Truyện được đăng chính thức tại: https://khoidauniemtin.blogspot.com/

Chu Hoa dựa vào phía sau một chút, hừ lạnh: "Mày cố ý chặn lời tao? Mày nói trước đi!” 


Chu Hoa ngồi ở phía sau bàn , hai tay cùm chặt, mà vẻ mặt của hắn thong dong tùy ý, vẻ tự tại giống như đang ở nhà mình.

“ Tiến sĩ, áo sơ mi của cậu đẹp đó vừa nhìn là biết thuộc thành phần tinh anh”.

Ứng Thâm đi tới, ngồi đối diện hắn.

"Tao vẫn luôn tậm niệm mày đến đây nhanh chút, nhưng mà mày không đến.làm tao đợi đến sắp chết rồi. Có điều tao cũng bất ngờ lắm là cuộc sống ở đây cũng rất tốt, đồ ăn cũng có thể nuốt trôi, lúc nào rảnh thì mày cũng qua đây ngồi chơi, tao nói thật không lừa mày đâu”. Chu Hoa nhún nhún vai.

Ứng Thâm đưa tay đặt ở trên bàn, bình thản nhìn hắn, "Chê cuộc sống quá thoải mái?, tôi có thể bảo người đến chăm sóc anh”.

"Vậy cũng không cần" Chu Hoa cười cười, khách khí xua tay.

"Nên nói tôi nghĩ đã có người nói đủ nhiều rồi, tôi trực tiếp vào đề tài chính đi. Chúng ta làm cái giao dịch đi, tôi nói cho anh biết làm sao chúng tôi bắt được anh, làm cho anh chết được rõ ràng, còn anh nói cho tôi biết thi thể của lưu Hinh Văn ở đâu”." Ứng Thâm nói.

Chu Hoa ngẩn ra, hơi thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn là duy trì nụ cười nói: "Mày cảm thấy cô ta đã chết? Mày nói cho thị trưởng phu nhân chưa.? Bà ta chắc đau lòng chết mất”.

"Chúng tôi đương nhiên đều hi vọng cô ấy còn sống, nhưng qua lâu như vậy, xác xuất cô ấy còn sống quá nhỏ nhoi rồi”.

"Tại sao không thể sống sót? Tao có thể để cho người khác giúp tao chăm sóc cô ta." Chu Hoa phản bác.

Ứng Thâm biểu tình lạnh nhạt, không phản đối, "Có đúng không? Anh một người xưng là bạn cũng không có. Ngay anh cũng bị chúng tôi bắt còn dùng tên tội phạm giết người mà nổi danh, mới có người sùng bái , nguyên bản anh một chút cũng không ai chú ý”.

Một tiếng va chạm lanh lảnh vang lên.

Còng tay đột nhiên đập lên mặt bàn, Chu Hoa giận dữ, " Đừng giả bộ mày cái gì cũng biết! Ba mươi năm! Mày biết tao đã trải qua những gì không?biết được bao nhiêu người không? Mày cảm thấy không bỏ xót chi tiết nào sap?”

"Vậy anh có thể nói, anh uỷ thác cho ai chăm sóc Lưu Hinh Văn? Tôi rất nguyện lòng nghe”.

Chu Hoa dựa vào phía sau một chút, hừ lạnh: "Mày cố ý chặn lời tao? Mày nói trước đi!”

"Được."

Ứng Thâm gật đầu.

"Bình thường tội phạm đều có những dấu ấn từng trải lúc còn ấu thơ, ví dụ nhiều lần tè dầm, ngược đãi động vật nhỏ!. Nếu như đem xã hôi của người trưởng thành làm thành một hệ thống, nó bao gồm rất nhiều nội dung phức tạp, quan niệm, tính cách, tình cảm nhận biết .v..v đều là hình thành bởi hoàn cảnh và ảnh hưởng của người xung quanh.nếu thiếu hụt một trong những thứ ấy sẽ biết thành nhược điểm.Loại nhược điểm này chưa chắc sẽ biến thành tội phạm, nhưng một khi gặp phải kích thích liên quan, sẽ bạo phát, dễ dàng phạm tội”.

Chu Hoa nhàm chán lườm một cái, "Mày đang lên lớp miễn phí cho tao sao? Người khác muốn nghe còn không nghe được tao thật vinh hạnh!Như vậy án mà tao gây ra rất kinh điển, vậy tụi mày có biến nó thành án lệ đi nghiên cứu không? Sau đó tiến hành nghiên cứu tâm lí hành vi. Thế mày không có gì muốn hỏi sao? Quan hệ chúng ta tốt như vậy, nếu mày cầu xin tao tao nhất định sẽ đáp ứng mày đó”( cha này điên kinh khủng)

Thân thể hắn ta nghiêng về phía trước, đầy hứng thú mà nhìn Ứng Thâm. Mà Ứng Thâm cũng không để ý tới, chỉ tiếp tục nói: " Ví như quá khứ của anh” Chu Hoa ánh mắt lóe lên.

"Cha anh có lịch sử bạo hành, tính cách tàn bạo, khi anh còn rất nhỏ, mẹ anh đã biết điều ấy nhưng lại không giúp anh ,anh tự nói thì bà cũng không quản được, bà đánh không lại cha anh. Anh chỉ có thể trốn vào góc phòng liếm vết thương, trầm mặt mà khóc, nhưng không có ai đến giúp anh! Mẹ anh chỉ đưng một bên nhìn anh bị đánh. Anh rất hận mẹ mình?" Ứng Thâm thâm đôi mắt đen thẳng tắp theo dõi hắn, làm cho hắn ta có loại cảm giác không chỗ che thân .

Chu Hoa cau mày, "Không liên quan đến bà ấy”.

"Anh nghĩ lớn lên cường tráng hơn sẽ báo thù, nhưng mà cha anh đã bị bệnh chết, sự tức giận của anh không chổ phát tiết. Cho nên anh bắt đầu chú ý đến mẹ mình, nhưng mà bà đã có gia đình mới sống rất hạnh phúc, hoàn toàn quên đi anh”.

"Tao đã nói là không liên quan đến bà ấy!” Hắn ta vô ý thức nắm chặt nắm đấm, tức giận.

"Có một lần cha nha uống rượu say, tóm tóc anh đập lên tường, anh xém tý là chết, nhưng lúc đưa vào bệnh viện mẹ anh lại nói là chuyện ngoài ý nguốn, là anh quá ham chơi mà không cần thận té ngã. Lại nói, lúc đó mẹ anh luôn ở bệnh viện chăm anh, nấu món ngon cho anh, đó là xuất phát từ hổ thẹn sao? Bởi vi không cách nào bảo vệ được con mình”.

Chu Hoa hai mắt ửng đỏ, mắt trừng lớn nếu như chuông đồng, "Mày không phải muốn hỏi tung tích Lưu Hình Văn sao? Hiện tại là đang làm gì! Đều nói những thứ linh tinh, mày còn có muốn biết nữa hay không!”

"Vậy anh nói đi." Ứng Thâm gật đầu, tay ra dấu mời.

Hoa hít một hơi thật sâu, kéo khóe miệng lộ ra nụ cười giả tạo, "Mặc dù chỉ là thi thể, Lưu tiểu thư đẹp như vậy, cũng có rất nhiều người thích cô ta, da dẻ trắng trẻo, một đóa hoa nhài tươi mới. Người nhà cô ta nếu nhìn thấy dáng vẻ của cô ta bây giờ, khẳn định rất đau lòng, xác định muốn tao nói ra sao? Vốn dĩ tìm thấy thi thể an tán lập bia là một loại an ủi, nhưng mà thị trưởng và thị trưởng phu nhân sẽ đau lòng chết đó”.

Ý tứ ám chỉ trong lời nói rất rõ ràng, muốn nhờ vào đó mà làm Ứng Thâm tức giận, nhưng cậu lại không hề bị lay động, hỏi ngược lại: "Hoa nhài, là hoa mà mẹ anh thích nhất sao?”

"Ha?" Chu Hoa cười nhạo: "Tiến sĩ, mày không nghe rõ lời tao nói sao?”

"Vậy xem ra là đúng rồi”" Ứng Thâm nói xong, đứng lên, "Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tôi phải đi."

"Nhanh như vậy?" Chu Hoa kinh ngạc, "Mày không hỏi nữa?"

"Bởi vì tôi đã hỏi được thứ tôi muốn, cám ơn anh đã phối hợp."

Chu Hoa cau mày, thần sắc quái lạ, hỏi ngược lại: "Tao còn chưa nói gì đi?"

"Anh không có nói thẳng mà thôi." Ứng Thâm dừng lại bước chân, quay đầu nói, "Phòng mà anh ở phía dưới có một tầng hầm đúng không?”

Chu Hoa thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng dậy nhìn hắn chằm chằm, hung tàn nói: "Làm sao mày biết ? !"

Ứng Thâm quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Chu Hoa không hề nghĩ ngợi lập tức đuổi tới, nhưng xích sắt hạn chế phạm vi hành động của hắn , hắn cắn răng cấp bách nói: "Tiến sĩ, làm cảnh sát hẳn rất quang minh lẫm liệt đúng không? Nhưng mà mày không có sạch sẽ chút nào, mười mấy năm trước từng giết người, là lúc trước khi làm cảnh sát! Haha mày còn trốn qua thẩm tra, giả tạo hồ sơ? Xin chỉ giáo chút!”

Thân ảnh trước cửa ngừng lại, quay đầu lại nghi hoặc mà liếc mắt nhìn gã, lại tiếp tục đi ra ngoài, bộ dáng căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì .

Phía sau không ngừng truyền đến tiếng gào tức giận của Chu Hoa, mãi đến khi bị cảnh viên khống chế lại.

Sau khi ra ngoài, Ứng Thâm dựa vào bên tường gọi điện thoại, "Lưu hinh văn bị chôn ở tầng hầm dưới phòng Chu Hoa, vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn thấy hoa lài trong sân.."

Sau khi cúp điện thoại, mỏi mệt nặn nặn mi tâm, vừa ngẩng đầu phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người.

"Anh làm sao ở đây?"

"Tôi đã sớm chờ cậu bên ngoài , có điều cậu không chú ye mà thôi”. Thẩm Văn Khâm lại hỏi, "Có điều làm sao cậu biết ?"

Ứng Thâm dựa lưng vào tường, hơi ngửa đầu, nặn nặn cái cổ thả lỏng, "Trước lúc nói chuyện tôi đã tìm hiểu tình huống hắn ở đây, hắn mỗi đêm đều rất tức giận, cảm xúc rất không ổn , chắc là vì từng bị giam trong không gian kín, rất phản cảm không gian nhỏ hẹp, sau khi nói chuyện với hăn phát hiện hắn vẫn rất quan tâm mẹ mình, tướng mạo người bị hại có nhiều chổ tương tự với mẹ hắn, mag Lưu Hình Văn là giống nhất. Giết cô ấy ở đó, cũng biểu một loại mâu thuẩn tâm lí yêu hận chồng chất, con trai bình thường đều có chút ít yêu mẹ, nhưng người mà hắn vô cùng kì vọng lại không bảo hộ hắn, cho nên hăn ta rất thất vọng với mẹ, muốn trừng phạt bà. Mỗi người đều sẽ có chấp niệm mà mình tiết nuối, có vài người có thể dời đi lực chú ý bằng kí thác lên việc khác, nhưng có mấy người lại không ra được chiếc lòng của bản thân,

"Cho nên gã ta bị vây lại trong quá khứ, nếu có phương pháp nào dó có thể xuyên qua thời không thì hắn sẽ mặt kệ giết bao nhiêu người, mnaf đi báo thù cha hắn”. Thẩm Văn Khâm nói như vậy.

"Ừm." Ứng Thâm chớp mắt một cái con ngươi có chút đau.

Thẩm Văn Khâm chú ý tới, "Mệt chết đi? Cậu nghỉ ngơi một chút, không cần giải thích nhiều như vậy."

Ứng Thâm buồn bực nhìn về phía anh, "Là anh tự hỏi."

Thẩm Văn Khâm bật cười, "Tôi hỏi, nhưng cậu có thể không trả lời mà."

Vừa nói như thế, Ứng Thâm ngược lại là nhớ tới bài viết lúc trước Thẩm Văn Khâm viết về cậu rất chăm sóc người bên cạnh, tính cách ôn nhu , không khỏi nói: "Bởi vì làm công việc này, phần này nghề nghiệp, giữa đồng nghiệp có lúc cũng sẽ có lúc đánh giá lẫn nhau, nói công việc của tôi hay để tâm vào chuyện vụn vặt, xử sự không nhiệt tình, là người cao lãnh, nhưng mà gì mà tỉ mỉ săn sóc còn chưa có ai nói vậy”.

"Cao lãnh không nhiệt tình sao? Tôi lại cảm thấy ở chung cùng cậu rất thoải mái a." Thẩm Văn Khâm không cho là đúng.

"Đó là bởi vì chúng ta ở chung thời gian ngắn."

Thẩm Văn Khâm lắc đầu, "Không cần khiêm tốn, đây là một loại trực giác, trực giác tôi làm cảnh sát hình sự mấy năm qua , không có cách nào giải thích,nhưng lại rất chuẩn

Ứng Thâm càng buồn bực hơn. Cậu không có khiêm tốn, chỉ là thuật lại sự thực mà thôi. Thông minh như cậu cao 185, 16 tuổi tốt nghiệp hai học vị triết học và luật , nghiệp, sau liền bởi vì hứng thú mà học nghiên cứu chuyên sâu tại thủ đô ngành tâm lý phạm tội học, sau dó đi MỸ 20 tuổi thu được học vị tiến sĩ. Dựa theo bình thường mà nói, cậu chính là thiên tài.

"Đúng rồi, anh còn chưa nói, anh làm sao tới chỗ này."

"Bữa cơm chào mừng người mới, tôi chơi thua “đấu địa chủ”, cho nên phải đi đón người”.( đấu địa chủ là một loại đánh bài trên điện thoại, lúc trước có bạn chỉ chơi, cũng vui mà lâu quên mất cách chơi rồi)

Ứng Thâm nghe đến nở nụ cười, nhắc nhở: "Đừng tùy tiện chơi đấu địa chủ với bọn hắn, họ đã chơi từ nhỏ rồi, rất siêu đó”

Thẩm Văn Khâm chép miệng, "Nhìn ra được trình độ, trước hết cứ để cho bọn hắn vui vẻ một hồi đi, tôi chẳng qua thấy thua cũng rất tốt, cũng không sao. Đi thôi."

"Chờ đã, tôi còn muốn nhìn ghi chép quản chế của Chu Hoa “

"Làm sao vậy?"

"Có chuyện tôi khá lưu ý."

Nghi phạm tội nặng như Chu Hoa, người bình thường là không thể dò hỏi, gặp hắn ta phàn lớn là nhân viên cảnh vụ , luật sư, hoặc bác sĩ tâm lí.

Nguyên bản nên đi là bác sĩ Trâu Viễn Dương, mà gia đình anh lại có chuyện gấp, thay bằng một bác sĩ khác. Bên trong băng ghi hình, người đàn ông gọi là Ứng Phi đối diện với máy ghi.

Lông mi dài nhập tấn,đôi mắt hẹp dài hiện ra thập phần sắc bén, như thanh kiếm ra khỏi vỏ, lãnh khốc vô tình. Mà đôi mắt đen kịt chuyên chú nhìn chằm chằm máy thu hình, giống như là muốn xuyên thấu qua nó nhìn chăm chú vào ai.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16