Gió Mùa chương 1

1. Hồ _1

Tác giả: Nhạn Phi Tàn Nguyệt Thiên

Editor: Khởi Đầu

  Sau khi Thần ma đại chiến , hai bên thương vong vô số. Mà Yêu tộc vô tội mà bị liên lụy, nguyên khí trọng thương, hồ đế cùng hồ hậu cùng nhau quay về hỗn độn.

   Trước khi chết, hai người đem tiểu hồ ly chưa tới một tháng gởi cho người tín nhiệm nhất Lãnh Quang, sau này đi vào Nhân tộc, mai danh ẩn tích, đợi cho Yêu tộc căn cơ củng cố thì sẽ trở về.

   Đế hậu song song chết đi, trong tộc nội loạn bùng nổ. Đến cuối cùng, toàn bộ Yêu tộc bị chia làm hai phái, nhất phái ủng hộ thiếu chủ còn nhỏ tuổi kế vị, đây là hậu duệ duy nhất của đế cùng hồ hậu lưu lại ; một phái khác cho rằng thiếu chủ tuổi nhỏ, không thích hợp quản lý Yêu tộc, cố ý muốn đề cử lại tân Yêu Vương.

  Hai bên bên nào đều cho mình là đúng, không chịu thoái nhượng,  cho đến khi thị nữ chăm sóc cuộc sống thiếu chủ hằng ngày tới báo thiếu chủ mất tích, hai bên mới đình chỉ cãi nhau, vội vàng phái người ra ngoài tìm kiếm tông tích.

  Đường ranh hai giới là  trong một khu rừng rậm rạp, Lãnh Quang mang theo tiểu hồ ly đi ba ngày trời mới tìm thấy thôn trang.

  Bởi vì Nhân tộc có tu sĩ quá mức lớn mạnh, Lãng Quang sau khi ra khỏi kết giới, không có sử dụng bất kì pháp lực gì, sợ đưa tới phiền phức không cần thiết,đồng thời sử dụng đan dược che đậy hơi thở đặc thù của mình và tiểu hồ ly., ở trong mắt người ngoài chỉ là một người một tiểu hồ ly.

  Một con tiểu hồ ly bé xíu, từ lú sinh ra cho tới bây giờ đều rất ngoan , không khóc không nháo, chỉ có khi đói mới phát ra âm thanh,  lúc này sau khi tiểu hồ ly phát ra vài tiếng liền rúc vào lòng Lãnh Quang, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn,Lãnh Quang bị nhìn mà bất giác  đau lòng, là yêu tộc thiếu chủ vậy mà phải ở nhân tộc chịu khổ. Bởi vì đi gấp, nên Lãnh Quang không mang theo đồ ăn cho tiểu hồ ly. Lúc này thật vất vả mới nhìn thấy thôn trang Lãng Quang  liền lập tức chạy qua.Thôn không lớn lắm, chỉ có năm sáu hộ gia đình. Vào lúc chạng vạng  có tốp năm tốp ba người ngồi  trước thềm đá ở nhà mình hóng mát.

  Lãng Quang đi tới hộ gia đình gần nhất,lễ phép ôm quyền vấn an, liền đi thẳng vào chủ đề:” lão nhân gia, nhà các vị có sữa dê hoặc sữa bò gì linh tinh không” Lão nhân gia cười lắc lắc đầu: “ cái thứ đó là vật hiếm, rất quý giá, trong thành mới có, chổ chúng tôi đây có chén nước đường uống đã là không tồi rồi”

  Lãng Quang mím môi, hơn nửa ngày mới nói: “Nước đường cũng  được, ta muốn mua”.

“bà ơi! Đem hai chén nước đường tới!” lão nhân gia lớn tiếng gào vào phòng,  lại hướng tới Lãng Quang nói: “Nếu không chê thì vào trong phòng ngồi !”

Lãng Quang nghe vậy, vội vàng cảm tạ nói: “Đa tạ lão nhân gia!”

Nhà ở tuy rằng đơn sơ, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, Lãng Quang vừa thấy trong phòng bài trí, liền có hiểu biết đại khái về đôi lão phu thê

Đang lúc nói chuyện, một lão phụ nhân mặc một thân vải thô , hai tay các bưng chén  đi tới trước bàn: “thôn chúng tôi đã lâu không có  người bên ngoài tới!”

Lãng Quang  nhận lấy chén, nói lời cảm ơn, đưa đến bên miệng tiểu hồ ly: “ thật ngại quá, cái chén này ta có thể mua luôn không”.

Tiểu hồ ly nghiên đầu lắng nghe, sau đó vươn đầu lưỡi  phấn hồng phấn hồng, liếm lên.

Con người đại đa số đều tràn ngập tình yêu  đối  với động vật  lông xù: “ thích thì để ta tặng cho ngươi , xem tiểu gia hỏa này đáng yêu chưa kìa”. Lão phụ nhân cười nói.

......

Kinh đô là nơi phồn hoa nhất ở Nhân tộc. Năm năm trước, tửu lầu lớn nhất kinh đô ‘ vọng Tương lâu ’tới một vị khách.Ban đầu mọi người cũng không chú ý, cứ nữa tháng  thì cửa hàng trưởng lại nhìn thấy hắn, lúc đó mới bắt đầu chú ý tới . Sau này, hai người còn thăm hỏi vài câu.

 Mười lăm tháng tám, đêm trung thu. Lãng Quang lại một lần đi tới ‘ vọng Tương lâu ’, chẳng qua lúc này đây, bên người nhiều thêm một chàng mỹ thiếu niên.

Tiểu nhị đưa người lên gian phòng lầu hai, Lãng Quang  đưa thực đơn cho tiểu hồ ly , Bạch Vọng Việt liền nghiêm túc gọi món.

“Biết hôm nay là ngày mấy không?” Lãng Quang hỏi.

“Biết mà! Là đêmTrung thu!” Bạch Vọng Việt ngẩng đầu theo Lãng Quang ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một vòng trăng tròn cao cao treo ở giữa không trung: “Cũng là ngày giổ  của phụ vương và mẫu hậu!”

“Người ở đây nhiều, có thể nghe được rất nhiều tin tức hữu dụng!” Lãng Quang  nhìn trăng tròn đó, hơi ngớ người, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “nhị thúc ngươi vẫn luôn ở phái người tìm ngươi, rất nhanh sẽ tới Nhân giới!”

“Chúng ta phải rời khỏi này sao?” Bạch Vọng Việt thu hồi tầm mắt,  ngước nhìn mặt Lãng Quang.

Lãng quang năm nay đã  900 tuổi,  tuổi tác chính trực phong hoa, nhưng mà, mấy năm nay vì có thể nhanh chóng cường đại , mỗi ngày đều liều mạng tu luyện,  trên mặt thanh tú đó  luôn mang theo nét mỏi mệt.

Bạch Vọng Việt năm nay 200 tuổi, từ 150 năm trước có thể hóa hình , mỗi ngày liền bị Lãng Quang điên cuồng giáo dục tri thức!

Bạch Vọng Việt sinh đã là tiên thai, không  giống với Yêu tộc bình thường, phải tu luyện năm trăm năm mới có thể hóa hình, linh trí lúc mới  sinh ra liền  đã cao hơn người thường, đối với tình hình mấy năm nay ,cũng rất là rõ ràng!

Thời điểm Hai người đi ra khỏi tửu lầu đã là giờ Tý, trăng tròn như cũ cao cao treo ở không trung, Bạch Vọng Việt ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, lại thu về thật nhanh. Có một số việc chỉ có thể cố gắng đè ở đáy lòng.

......

“Ca ca! Chúng ta muốn qua đi giúp đỡ không?”

Phía trước ngõ nhỏ, một đám hắc y nhân đang ở vây một công tử mặc bạch y Cho dù hai người ở vào trên đại thụ, những vẫn không ảnh hưởng tới tầm nhìn.

“chuyện Nhân gian , ít nhúng tay thôi,  chuyện này không phải chúng ta có thể quản!” Lãng Quang nhàn nhạt nói.

Bạch Vọng Việt ngoan ngoãn gật gật đầu,  không nói chuyện nữa, hắn biết Lãng Quang làm như vậy cũng là vì tốt cho hắn . Cùng phàm nhân liên lụy quá nhiều, bất lợi với tu hành, tạo thành nhân quả.

Lãng Quang vẫn luôn  lạnh nhạt, chỉ là mấy năm nay làm việc càng ngày càng thành thục ổn trọng, tâm tư cũng cẩn thận không ít.

Hai người nhìn nửa ngày, cũng không phân ra thắng bại, lúc đang chuẩn bị rời  đi, vị  bạch y công tử đó hình  như phát hiện ra bọn họ, phi  thân bay tới chổ bọn họ.

Vì không muốn  bại lộ quá nhiều, Lãng Quang mang theo Bạch Vọng Việt lập tức liền nhảy xuống đại thụ, Bạch Vọng Việt còn rất phối hợp lăn một vong  trên mặt đất.

Những hắc y nhân đó, thấy bỗng  dưng nhiều ra hai người, liền ngừng đánh nhau một chốc, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người.

“Các vị huynh đài! Ta cùng với gia đệ chỉ là ở trên cây ngắm trăng, sau đó các ngươi  bỗng nhiên đánh nhau , vốn định chờ các ngươi đánh xong thì sẽ rời đi, không nghĩ tới lại bị các ngươi phát hiện!” Lãng Quang duỗi tay ôm quyền lại nói: “Các ngươi cứ tiếp tục, coi như chúng ta không có mặt, bây giờ chúng ta liền rời đi.”

Lãng Quang dắt tay Bạch Vọng Việt , từng bước một rời khỏi vòng đánh nhau .

ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm, vị bạch y công tử  phóng ra mấy cây ngân châmi, hắc y nhân phản ứng không kịp, trúng chiêu. Nhưng đối phương người nhiều, hai bên lại một lần nữa đánh nhau.

“Đây là  tu sĩ Nhân tộc à?” Bạch Vọng Việt vẻ mặt tò mò hỏi.

Lãng Quang cũng chưa thấy qua cảnh tượng  tu sĩ  Nhân tộc đánh nhau nhưng thời điểm ở  Yêu tộc, cũng nghe nói qua, tu sĩ Nhân tộc lợi hại, nhưng xem ra mấy người này, cho Lãng Quang cảm giác rất yếu.

“chắc là vậy”Lãng Quang dừng một chút lại nói: “Nhưng mà còn có lợi hại hơn,  ta thấy cũng phải cẩn thận, miễn bị bắt làm sủng vật!”

sủng vật?” Bạch Vọng Việt nói: “giống như hai ngày trước ta nhìn thấy vị tiểu thư kia ôm trong ngược một con thỏ à ?“ ừ cũng không khác nhau lắm!” Lãng Quang nhéo nhéo hắn tay nói: “Ngươi lúc  nào cũng phải đi theo người ta tránh cho bị bắt đi”

“ừ! Ta sẽ!”

......

Ở kinh thành Lãng Quang vẫn luôn trong thành lời lão nhân gia. Ở nơi này, tiểu hồ ly hóa hình, bộ dáng bảy tuổi trẻ con

 tiểu hồ ly sau khi hóa hình, lần đầu tiên phát ra tiếng chính là lẩm bẩm niệm tên của bản thân: “Bạch Vọng Việt! Bạch Vọng Việt! Ta tên là Bạch Vọng Việt!”

......

Hai người rời đi không xa thì vị bạch y công tử kia chợt đi theo  . Bạch Vọng Việt nhìn ra sau, những đó hắc y nhân đó  không có theo tới.

Lãng Quang một tay đem Bạch Vọng Việt bảo vệ ở sau lưng, một bên nhàn nhạt nhìn người đang chắn đường  trước mắt .

Đứng cự li gần, Bạch Vọng Việt mới thấy người này bụng  không ngừng chảy máu. trên quần áo cũng có không ít vết máu, không khỏi nhíu mày, nói thật, hắn không thích nhìn thấy máu, nhưng là hắn lại không thể không nhìn đến..

“Có việc sao?” Lãng Quang hỏi.

Nhưng mà, vừa dứt lời, không đợi  đối phương trả lời, Bạch Vọng Việt liền thấy hắn ngã xuống.

“Cứu không?” Lãng Quang hỏi.

“???”Bạch Vọng Việt từ phía sau Lãng Quang đứng ra, nhìn người trên mặt đất , lại  quay đầu nhìn về phía Lãng Quang: “Người  không phải nói ít quản  chuyện Nhân tộc sao?”

Lãng Quang duỗi tay xoa xoa tóc của hắn: “Làm như vậy không sai, nhưng là người này sắp chết, ngươi chẳng lẽ gặp chết không cứu sao?”

Mấy năm nay Bạch Vọng Việt vẫn luôn nghe lời hắn, nhưng là hắn hy vọng Bạch Vọng Việt về sau trở thành  người có thể gánh trách nhiệm, có chủ kiến, hơn nữa là người mang theo thiện ý.

Bạch Vọng Việt ngồi xổm xuống, ngón tay  xem xét hơi thở của người, thấy còn có hơi thở: “Chúng ta mang theo hắn về đi!”

......

Mộc Thần Dương vừa mở mắt, liền bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, theo bản năng duỗi tay che lại, sau đó liền  thấy cánh tay trần trụi  của chính mình, chớp mắt ngơ ngác một lát, xốc chăn lên nhìn xuống, phát hiện quần vẫn còn ,mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đây là một gian nhà gỗ, bài trí đơn giản, sạch sẽ ngăn nắp.

Mộc Thần Dương thử ngồi dậy, lại phát hiện trên eo không có sức lực,  mới vừa cữ động một chút,  đau!!! Cố thử vài lần, phát hiện chỉ là tốn công vô ích, sau đó liền bỏ qua!

Cả ngày đó, Mộc Thần Dương cũng không nhìn thấy người cứu hắn. Mắt thấy bên ngoài sắc trời đã tối sầm, như cũ cũng  không thấy có người tới, Mộc Thần Dương cho rằng chính mình phải ở chỗ này tự sinh tự diệt,thì một mỹ thiếu niên đi tới.

Hai người tầm mắt lơ đãng va vào nhau, Bạch Vọng Việt mặt vô biểu tình, Mộc Thần Dương cũng rất nhanh dời đi tầm mắt, nhịn không được ho khan hai tiếng: “Đa tạ cứu giúp, ân cứu mạng, suốt đời khó quên!”

Bạch Vọng Việt duỗi tay lên trán hắn, thấy không có dấu hiệu  sốt cao, liền yên tâm, nói: “Không cần! Ca ca nói, làm người thì  cần  phải có lòng thiện lương mới được!”

Mộc Thần Dương theo bản năng đưa tay lên trán,,  thì nghe  thấy  Bạch Vọng Việt trả lời, sửng sốt vài giây, trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không ra  lời phản bác , chỉ  chọn ân cứu mạng  nói: “Ngươi đã cứu ta, ta báo đáp ngươi,  đâu phải chuyện kinh thiên động địa gì?”

......

“Ngươi, xốc  chăn ta làm gì?” Mộc Thần Dương hai tay gắt gao bắt lấy chăn, cảnh giác, vẻ mặt đỏ ửng.

Bạch Vọng Việt: “......” Người này có bệnh à? Xốc chăn đương nhiên là vì thoa thuốc  trên eo hắn ! ôi! hắn hình như là có bệnh mà, Bạch Vọng Việt  yên lặng thở dài trong lòng, sau đó ngữ khí nhàn nhạt nói: “Thoa thuốc!” Nói xong lại giương mắt liếc mắt một cái, người trước mắt vẻ mặt như trung trinh liệt phụ : “Ngươi cho rằng ta muốn làm gì?”

Cảm thấy bản thân sống uổng phí 1600 năm Mộc Thần Dương hận không thể ngất xỉu  ngay tại chổ: “Không, ngươi thoa đi!”

Bạch Vọng Việt thoa thuốc tốc độ rất nhanh,  thay băng vải trên eo, lại đắp chăn đàng hoàng cho hắn, lúc chuẩn bị rời đi , phát hiện  tay áo chính mình bị người kéo lấy.

Bạch Vọng Việt vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua đi, chỉ thấy Mộc Thần Dương đôi mắt không chớp mắt nhìn chính mình, Bạch Vọng Việt cảm thấy hắn đôi mắt thật là đẹp mắt.

Nghĩ mình tốt xấu gì  cũng là đại năng Độ Kiếp kỳ, giờ phút này lại bởi vì tu vi bị phong ấn mà  trở thành  người thường Mộc Thần Dương yên lặng thắp ba nén nhang trong lòng: “Ta đói bụng!”T^T

Đúng vậy,  sau khi trở thành phàm nhân , một bữa không ăn liền sẽ đói đến hoảng.

“Không tích cốc à? Tu sĩ  loài người tu luyện không phải đều phải tích cốc sao?” Bạch Vọng Việt cảm thấy chính mình hiểu biết  mấy năm nay vẫn là không đủ.

 Tu sĩ  loài người? Mộc Thần Dương bắt được trọng điểm, nhưng cũng không có vạch trần, chỉ là gật đầu nói: “Ta không có tu vi, chỉ biết chút ít quyền cước công phu, không ăn sẽ đói chết đó!”

“được rồi! Ngươi muốn ăn cái gì?” Bạch Vọng Việt hỏi.

“Cái gì ta ăn cũng được! Ta không có  kén ăn!” Mộc Thần Dương  vui vẻ nói, trời biết, lúc chưa tích cốc, hắn liền rất thích ăn  ngũ cốc hoa màu này đó,  sau khi tích cốc , sư phó không cho hắn  ăn nữa, có đôi khi bản thân lén lút ăn bị phát hiện, y sẽ lấy thước đánh vào lòng bàn tay, cuối cùng, Mộc Thần Dương lại bổ sung thêm một câu: “Ta rất dễ nuôi!”

Thời điểm Mộc Thần Dương mười tám tuổi, sư phó Mộc Dương Tử coi cho hắn một quẻ, quẻ tượng biểu hiện trước lúc phi thăng, sẽ có một kiếp, nhưng cụ thể là kiếp gì, hắn cũng tính không ra,cứ  tưởng là thiên cơ không thể tiết lộ.

Mộc Thần Dương một đường gió yên biển lặng tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, mắt thấy chỉ kém chỉ còn một bước liền có thể phi thăng thành  thượng tiên,  liệt  vào hàng tiên ban. Nhưng lúc này Mộc Thần Dương vẫn  không bước qua được, tìm cũng không ra nguyên cớ, liền đi dò hỏi sư phó mộc dương tử, có phải chính kiếp của bản thân đã tới!

Cứ như vậy, Mộc Thần Dương bị sư phó dùng bí thuật phong bế tu vi bản thân, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ sẽ không khôi phục, nhưng cũng may mấy năm nay Mộc Thần Dương tìm thấy khá nhiều bảo vật  , xuống núi cũng không sợ, cho nên cứ  vui vui vẻ vẻ mà xuống núi . Sau khi Đi vào trong thành , Mộc Thần Dương bị rất nhiều thứ hấp dẫn ánh mắt, rất nhanh liền quên mất chuyện  chính sự của chính bản thân.

Trong thành bỗng nhiên xuất hiện một vị  ngọc thụ lâm phong, cẩm y hoa phục công tử, tự nhiên sẽ hấp dẫn một cảm đám người chú ý,.Mộc Thần Dương chân trước mới vừa vào thành, sau lưng đã bị mấy cái tiểu mao tặc  theo dõi, sau đó liền có chuyện vừa rồi phát sinh.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gió Mùa ( Mục Lục)

Gió Mùia chương 6

Theo dấu tội phạm chương 16